Hồ Trân Trân nghe xong mấy câu hỏi này thì mới hiểu được chuyện gì.
Đã tìm được mộ của Lý Thừa Hi rồi.
Họ tìm ra nhanh như vậy sao, cô nghĩ mình còn phải cho họ mượn con dấu đó thêm vài tháng để nghiên cứu chứ.
Mặc dù đã biết mọi chuyện thông qua các phóng viên, nhưng cô cũng không muốn trả lời.
Chuyện này muốn cô nói như thế nào chứ, không lẽ nói con dấu bằng ngọc của Lý Thừa Hy đào ra trong vườn nhà cô hay sao?
Đương nhiên lời này cũng chỉ là lời nói dối, nhưng nếu lỡ như có người nào đó tham lam, muốn làm giàu thì khu vườn của cô sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
“Đã tìm được mộ của Lý Thừa Hy rồi sao?”
Trong lúc nhất thời Hồ Trân Trân chỉ có thể bày ra loại phản ứng này mà thôi.
Các phóng viên cũng khá thân thiện nên đã giải thích mọi tình hình cho Hồ Trân Trân
“Hồ tổng, mới hai giờ trước tin tức này đã được truyền ra, mộ của Lý Thừa Hy đã được tìm thấy ở thành phố Q nên đội khảo cổ đã đóng quân ở đó luôn rồi.”
Thành phố Q sao không ngờ nó lại xa như vậy.
Không phải ngày đó Chít Chít tìm thấy con dấu này rồi mang nó về trong vòng một ngày thôi sao?
Quả nhiên chuột tầm bảo của hệ thống không đơn giản như vậy.
Hồ Trân Trân không nhịn được mà cảm thán, nhưng ngoài miệng thì nói: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Mấy phút này cũng đủ để cô nghĩ ra mình nên nói gì rồi.
Hồ Trân Trân chỉ cần nói vài câu đơn giản khen ngợi giám đốc Vương và đội khảo cổ là được rồi.
“Nếu không có nhóm khảo cổ quan tâm và bôn ba làm việc suốt mấy ngày này, thì tôi nghĩ lăng mộ của Lý Thừa Hy không tìm ra nhanh như vậy đâu.”
“Tôi chỉ làm một việc nhỏ bé không có đóng góp gì quá lớn đâu.”
“Công lao thuộc về đội khảo cổ, xin các vị hãy chú ý nhiều hơn đến đội khảo cổ!”
Hồ Trân Trân nghĩ câu trả lời của mình đã quá hoàn hảo rồi.
Chờ sau khi cắt băng khánh thành xong, khi thấy được những tin tức trên mạng thì cả người cô tê rầu.
[Trời sinh Hồ Trân Trân có thể chất Cẩm Lý*, vừa ra tay một cái là có luôn manh mối về lăng mộ cổ rồi.]
Cẩm Lý: Là loại cá chép thường, đã được thuần hóa, thường được nuôi để làm cảnh trong hồ nhỏ, phổ biến tại Nhật Bản. Cá chép Koi được coi là điềm may mắn.
Cẩm Lý: Là loại cá chép thường, đã được thuần hóa, thường được nuôi để làm cảnh trong hồ nhỏ, phổ biến tại Nhật Bản. Cá chép Koi được coi là điềm may mắn.
[Phú bà vừa giàu có vừa khiêm tốn Hồ Trân Trân đã giúp đội khảo cổ tìm ra bảo vật, tự mình bay đến thành phố Q.]
Mấy lời nói khoa trương như thế này rõ ràng mấy phóng viên không hiểu những gì cô nói đây mà.
Mấy cái tin này liên quan gì đến mấy câu hỏi phỏng vấn vừa rồi vậy chứ!
[Để tôi đi cho, lăng mộ của Lý Thừa Hy Thật sự là một núi vàng đấy!]
[Lần cuối cùng tôi thấy trường hợp này là khi có một con tàu bị chìm ở biển Đông đấy. ]
[Tổ tông giàu có của tôi ơi, rõ ràng tôi đồng trang lứa với cô ấy, mà sao khi mua đồ ăn 5 tệ mà tôi cũng phải suy nghĩ thế này.]
[Sinh viên khoa lịch sử đã tìm thấy cơ hội việc làm!]
Khi lăng mộ của Lý Thừa Hy bị phát hiện nó đã lấn át luôn cả những tin tức giải trí, trở thành tin tức xã hội đáng chú ý nhất trong ngày hôm nay.
Mà điều làm cho mọi người kinh ngạc hơn chính là, Hồ Trân Trân cũng liên quan đến sự việc này.
[Rốt cuộc chị có thể cho em bao nhiêu sự bất ngờ nữa vậy chị Hồ.]
[Quả nhiên, phú bà chân chính sẽ không chỉ xuất hiện trên tin tức giải trí.]
[Nếu không chị Hồ gia nhập giới giải trí đi, thần tượng là chị đáng tin cậy hơn nhiều so với mấy minh tinh khác đấy. ]
Mặc dù Hồ Trân Trân chỉ tiếp nhận một lần phỏng vấn duy nhất, nhưng giám đốc Vương vẫn luôn nhắc đến cô khi phỏng vấn, đương nhiên Hồ Trân Trân lại bị cư dân mạng lôi ra bàn tán thêm mấy lần nữa.
Tuy bản thân cô không ra khỏi nhà, nhưng cô cũng muốn tránh làn sóng dư luận này.
Kết quả khi công tác khai quật lăng mộ của Lý Thừa Hy bắt đầu thì càng ngày càng được đưa tin nhiều hơn, sau đó Hồ Trân Trân cũng được đưa lên hot search liên tục.
Được, xem ra có muốn tránh cũng không tránh được.
Dưới tình hình như vậy Hồ Trân Trân cũng dứt khoát gọi điện đến cho giám đốc Vương.
“Giám đốc Vương con dấu ngọc của Lý Thừa Hy xem như là món quà tôi quyên tặng cho viện bảo tàng đi.”
Thời gian đã qua lâu như vậy rồi hơn nữa từ trong lăng mộ còn phát hiện những món bảo vật quý giá hơn nên gần đây giám đốc Vương rất bận rộn nên đã quên mất chuyện của con dấu bằng ngọc đó rồi.
Lúc Hồ Trân Trân gọi điện tới, giám đốc Vương mới nhớ ra việc mình quên trả lại con dấu bằng ngọc đó nên cứ liên tục nói lời cảm ơn.
Cũng không trách ông lại kích động như vậy được.
Những con dấu thời cổ đại là món bảo vật rất quan trọng, chúng có thể trở thành bảo vật lưu truyền của gia đình nếu được các nhà sưu tập cá nhân lưu giữ.
Thế mà Hồ Trân Trân lại đồng ý quyên tặng, điều này làm cho ông cảm thấy rất bất ngờ.
“Hồ tổng, thật sự cảm ơn cô rất nhiều, tôi không biết phải nói như thế nào mới diễn tả được cảm xúc của tôi bây giờ nữa.”
Giám đốc Vương kích động đến mức nói lời cảm ơn với Hồ Trân Trân, rồi còn mời cô đến bảo tàng xem những bảo vật mới được khai quật từ lăng mộ của Lý Thừa Hy.