“Là mẹ Giang Thầm sao? Vừa rồi bác của Giang Thầm đến đón, nói trong nhà xảy ra chuyện, tôi nghĩ đứa nhỏ xin nghỉ phép hơi kỳ lạ nên mới thông báo cho cô một tiếng, vì vậy mới đặc biệt gọi đến.”
Bác của Giang Thầm cũng đến trường vài lần.
Trong hồ sơ, bà ta cũng là một trong những người giám hộ của Giang Thầm.
Khương Tân đã từng tiếp xúc với bà ta, biết bà ta thật sự là bác ruột của Giang Thầm, mới đồng ý cho bà ta đưa đứa bé đi.
Nhưng giấy xin phép vừa mới phát ra, cô lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Ba của Giang Thầm hiện tại đã không còn, bây giờ sống theo mẹ kế.
Rốt cuộc ở nhà bác gái này có chuyện gì lớn đến mức phải đến xin nghỉ phép mang đứa bé đi chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Tân vẫn quyết định gọi điện thoại cho Hồ Trân Trân.
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở, cô Khương, tôi sẽ nói chuyện với cô sau.”
Hồ Trân Trân cúp điện thoại, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Cao Thần còn chưa rời đi nên nghe được toàn bộ quá trình: “Hồ tổng làm sao vậy? Trên trường xảy ra chuyện gì xảy ra sao?”
Hồ Trân Trân trầm giọng: “Tiểu Thầm bị bác của thằng bé đưa đi.”
“Hả?” Cao Thần cũng đọc tin tức, đương nhiên biết Hồ Trân Trân và Giang Lâm có mâu thuẫn: “Nếu đã cắt đứt quan hệ, phải cắt đứt mọi ràng buộc với thằng bé với người nhà kia, ngài nên chú ý một chút.”
Cao Thần không nói quá nhiều nhưng Hồ Trân Trân có thể hiểu được.
“Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, tôi sẽ thận trọng hơn.”
Trước đây cô cũng từng nghĩ đến điều này, nhưng thật sự là sơ suất, không nghĩ tới Giang Lâm sẽ mặt dày đến trường trực tiếp mang đứa nhỏ đi.
[Tiểu Kim, có thể định vị vị trí hiện tại của Giang Thầm không?]
Hồ Trân Trân hỏi hệ thống trong đầu thì chuông điện thoại lại vang lên.
Là một dãy số lạ.
Hồ Trân Trân lập tức hiểu ra, kết nối cuộc gọi.
“Alo, anh là ai?”
Trần Khai nhanh chóng mở bản ghi âm.
“Hồ Trân Trân đúng không?” Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu của một người đã dùng biến âm: “Con trai cô bây giờ đang nằm ở trong tay tôi, nếu cô muốn nó bình an trở về thì hãy lập tức hủy bỏ tất cả các hành động cô thực hiện trước đó.”
Chỉ một lúc này, Tiểu Kim đã xác định được vị trí của Giang Thầm.
Hồ Trân Trân trực tiếp thông qua hệ thống nhìn thấy hình ảnh bên phía Giang Thầm.
Xác nhận sự an toàn của đứa trẻ, cảm xúc của cô mới bình tĩnh lại, nói: “Tôi phải làm gì?”
“Thủy quân, còn có thư tố cáo, tôi muốn cô lập tức ngừng tố cáo và không mua thủy quân để bôi nhọ chúng tôi.”
Vương Trường Hữu ở đầu dây bên kia sau khi nói xong, mới cảm thấy bị lộ quá nhiều thông tin: “Nếu không, cô đừng mong bao giờ có thể gặp lại Giang Thầm nữa.”
Sau khi biết được Hồ Trân Trân rất quan tâm đến Giang Thầm, Vương Trường Hữu đã rất phấn khích, chỉ cần anh ta nắm đứa nhỏ, chính là nắm lấy mạng sống của Hồ Trân Trân, không sợ cô không đồng ý.
Anh ta muốn cúp điện thoại, Giang Lâm bên cạnh nhất thời nóng nảy.
“Tiền, tôi muốn tiền!”
Mặc dù bà ta nói rất nhỏ nhưng Hồ Trân Trân vẫn nghe ra giọng nói đấy là ai, khóe miệng cô nhếch lên trào phúng.
Một giây sau, người đàn ông ở đầu dây bên kia quả nhiên mở miệng: “Tôi muốn năm triệu, cái này là phí đường đi để Giang Thầm về nhà, sau khi sóng gió trên mạng nghiêng về sữa Ba Con Bò, chúng ta giao dịch ở dưới cầu Xương Giang? Một tay đưa tiền một tay giao người.”
Hồ Trân Trân chưa kịp trả lời, Vương Trường Hữu đã cúp điện thoại.
Cao Thần không nghĩ tới ở lại đây lại nghe được chuyện kích thích như vậy, trong lòng âm thầm kêu khổ: “Hồ tổng chúng ta mau báo cảnh sát đi, an nguy của đứa nhỏ là quan trọng nhất.”
“Quả thật phải báo cảnh sát.” Hồ Trân Trân đứng dậy: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Cao, hôm nay thật sự không có thời gian chiêu đãi ngài, tôi đi trước đây.”
“Trần Khai, gọi tất cả tài xế, chúng ta ra ngoài.”
Những tài xế của Hồ Trân Trân đều là anh em của Trần Khai do hắn mang tới.
Tất cả các người anh em này đều khỏe mạnh cường tráng, thời trẻ từng lầm đường lạc lối, vừa làm tài xế cũng vừa làm vệ sĩ.
Vừa nghe những lời đó, hắn đã biết bà chủ muốn làm gì.
“Mọi người tập hợp, ăn mặc chỉnh tề, lên hai chiếc xe, cùng bà chủ đi đón cậu chủ nhỏ về nhà.”
Một cuộc gọi điện thoại, hai phút sau, ba chiếc xe hơi sang trọng cùng nhau lái ra khỏi biệt thự Ngọa Sơn.