Phương Bình cũng nhanh chóng chú ý tới điều đó, nhanh chóng đề xuất vấn đề này với Hồ Trân Trân.
“Thịt bò khô hả, cái này không được đâu, chúng ta chỉ có mấy con bò vàng trên đồng cỏ thôi!” Hồ Trân Trân lập tức không đồng ý với sản phẩm mới này.
Sau đó cô nhanh chóng quét ánh mắt về danh sách các loại mặt hàng được viết đầy đủ trên tờ giấy.
“Bán hoa?”
Sau khi trang trại xây dựng, Hồ Trân Trân vẫn chưa đến thăm: “Vườn hoa trước đây còn sót lại gì không?”
Phương Bình gật đầu, cười ngượng ngùng.
“Tôi đã học được rất nhiều điều nên khi quy hoạch đất đai, diện tích nơi chăn nuôi bò và dê thực tế cũng không sử dụng nhiều mẫu đất như vậy, nên tôi đã tự ý để lại một số vườn hoa ban đầu.”
“Vườn hoa có nền móng rất tốt, tùy tiện tưới nước là hoa sẽ sống lại.”
Tuy nhiên vẫn chưa có người chuyên môn chăm sóc hoa, nếu số lượng người mua quá nhiều mà sản phẩm lại quá ít thì lại làm tổn thương cảm xúc của mọi người.
Hồ Trân Trân chỉ vào một dòng trên tờ giấy: “Chúng ta không bán hoa tươi, nhưng có thể tặng, cứ một trăm đơn hàng sẽ rút ra một người để gửi tặng một bó hoa tươi.”
Đôi mắt Phương Bình sáng ngời: “Bà chủ thật chu đáo.”
Cô ấy cũng học kinh doanh được một thời gian cũng đã nghĩ tới điểm này.
Hồ Trân Trân nghi ngờ rằng đây là đề nghị của Phương Bình cố ý đưa tới, chính vì muốn khen cô một câu.
Cô giả vờ giận dữ nói: “Đừng học theo bọn họ nịnh nọt.”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt Hồ Trân Trân rực rỡ hơn.
Phương Bình nhìn thấy cũng cười theo: “Vâng, ngài yên tâm, tôi sẽ không học theo bọn họ nịnh nọt nữa.”
Phương Bình cảm nhận được lòng tốt của Hồ Trân Trân đối với mình, cô sẵn lòng dỗ dành để làm cho bà chủ vui vẻ.
“Vậy thì nên thêm sản phẩm nào trên cửa hàng trực tuyến, ngài có ý tưởng nào không?”
Hồ Trân Trân nghiêm túc nhìn từng sản phẩm được liệt kê trên danh sách: “Chọn cốc đi, dù sao mấy sản phẩm liên quan đến đồng cỏ cũng không có nhiều, nhớ chọn nhà sản xuất sản xuất cốc đảm bảo.”
“Vâng, ngài yêm tâm.” Phương Bình nhanh chóng mở hình ảnh trên điện thoại di động để Hồ Trân Trân lựa chọn.
Ngay cả bản thiết kế cốc cũng đã chuẩn bị sẵn.
Hồ Trân Trân liếc mắt nhìn một cái: “Chả lẽ cô tìm xong cả nhà máy sản xuất cốc rồi à?”
“Còn chưa đâu!” Phương Bình cười xấu hổ: “Nhưng bản thiết kế đã có sẵn rồi, chỉ cần ngài lựa chọn là có thể bắt đầu sản xuất.”
Hồ Trân Trân đem quyền lựa chọn này giao cho Giang Thầm đang ngồi ở một bên chơi xếp hình, để chọn ra những vật đáng yêu, trẻ con chính là lựa chọn tốt nhất.
Giang Thầm chọn một chiếc cốc hình con bò, cũng là chiếc cốc phức tạp nhất, hình dáng của cốc vừa lồi lõm nhưng cũng dễ thương nhất.
“Tập trung vào sản xuất chiếc cốc này, còn những cái còn lại sản xuất đơn giản hơn để giá cũng thấp hơn.”
“Vâng.”Phương Bình trả lời rất thoải mái.
Sau khi xin ý kiến của Hồ Trân Trân, Phương Bình ngay lập tức gọi cho dây chuyền sản xuất cũng như cửa hàng trực tuyến bắt đầu hoạt động cùng lúc.
“Đúng rồi, bà chủ…” Phương Bình cúp điện thoại: “Dàn xe của ngài đang trên hot search, ngài có muốn đè ép nó xuống không?”
Những vấn đề thế này bình thường sẽ là Trần Khai hỏi, nhưng bây giờ Phương Bình thấy trước với cô cũng đang ở biệt thư Ngọa Sơn trò chuyện cùng Hồ Trân Trân, vậy nên hỏi luôn.
“Xe gì? Sao lại lên hot search?”
Hồ Trân Trân nhanh chóng tìm kiếm, phát hiện thật sự xe của cô đã leo lên hot search, nhưng mà là chuyện đã lâu rồi, chính là cái lần Giang Thầm tự mình đạp xe chạy ra ngoài.
[Cậu bé giàu có thành phố S ra đường] “Tiểu Thầm của chúng ta giờ đã trở thành cậu bé giàu có rồi.”
Khi Giang Thầm nghe được tên của mình, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hồ Trân Trân, nghiêm túc trả lời: “Tiểu Thầm không có ra đường, Tiểu Thầm ở nhà!”
Hồ Trân Trân cười càng vui vẻ.
Giang Thầm liếc nhìn Trần Khai đang đứng ở một bên, lại nhìn Phương Bình đang ngồi đối diện Hồ Trân Trân, cúi đầu tiếp tục xếp hình.
“Khi cư dân mạng đào sâu vào vụ bắt cóc, họ đã tìm thấy đoạn video này và bây giờ đang thảo luận sôi nổi trên mạng.”
Hồ Trân Trân nhướng mày, im lặng nghe Phương Bình nói: “Nhưng mà tư liệu trên mạng của ngài rất ít, chỉ công bố hai hạng mục là Trang trại Bách Hoa và Lâu Đài Chó, cả hai thứ này đều liên quan đến cậu chủ nhỏ, không ít người đều hỏi ngài còn cần thêm con trai hay không, tranh nhau gọi ngài là mẹ.”
Giang Thầm vốn đang ngoan ngoãn chơi xếp hình lập tức ngẩng đầu lên: “Mẹ, mẹ muốn có thêm con sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu căng thẳng lo lắng, nghiêm túc giống như sắp ra chiến trường.
[Đinh! Nhắc nhở ký chủ, tâm trạng nam chính bây giờ đang rất không ổn định, độ ưa thích có nguy cơ giảm xuống!]
Tiểu Kim nhảy ra ngoài lập tức báo với Hồ Trân Trân phải cảnh giác.
Hồ Trân Trân lần đầu tiên biết được độ ưa thích cũng sẽ bị giảm xuống nên cô nhanh chóng liếc vào giao diện hệ thống.
Cũng may còn chưa giảm, độ ưa thích vẫn còn 8 điểm.
“Mẹ cũng không biết nuôi người khác.” Hồ Trân Trân véo má Giang Thầm, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu ra hai cái đốm hồng phấn: “Tiểu Thầm nhà chúng ta đáng yêu như vậy, mẹ thích Tiểu Thầm nhất!”
Giang Thầm được dỗ dành, mặt và tai đều đỏ ửng.
Cậu cũng không dễ thương đến như vậy đâu.
Cậu tiếp tục ngồi xổm xuống xếp hình, nhưng tâm trí đã bay lên mây rồi.
Mẹ nói cậu đáng yêu, còn nói thích cậu nhất, hai câu này đối với Giang Thầm mà nói đó chính là sự khẳng định lớn nhất.
Trong nháy mắt, sự tự tin của Giang Thầm tràn ngập đến đỉnh điểm.
Cho dù mẹ có nhận nuôi người khác, cậu nhất định vẫn sẽ là người mà mẹ thích nhất!
Trẻ con không thể che dấu được biểu cảm của mình.
Sự vui vẻ của Giang Thầm được thể hiện rất rõ ràng, Hồ Trân Trân ngồi trên ghế cũng nhìn thấy được.
Cô nhếch môi cười theo, sau đó nhanh chóng mở giao diện rút thăm trúng thưởng.
Nhỡ đâu độ ưa thích giảm xuống, cơ hội rút thăm trúng thưởng này chẳng phải là cũng thu hồi theo hay sao, vẫn nên là sớm rút ra, cầm đồ vật trên tay mới là an tâm nhất.