Ngay khi Hồ Trân Trân nhìn thấy chiếc xe, cô thậm chí còn có ý định về nhà, cuối cùng vì nhìn đứa con trai gần như mất nước dưới cái nắng nóng bên cạnh, cô mới đè nén ý định đó và lên xe.
Cũng thật may, thẩm mỹ nội thất của RV ở mức bình thường, thậm chí có thể gọi là sang trọng, điều này khiến Hồ Trân Trân an tâm đôi chút.
Dù sao ngồi trên xe cô cũng không thể nhìn ra bên ngoài, và chiếc xe xấu xí cũng khiến người khác chướng mắt.
Với suy nghĩ này, chiếc RV màu hồng phóng nhanh trên đường và nhận được rất nhiều ánh nhìn ngạc nhiên và lạ lùng.
Phố Tây Kinh Môn.
Nơi này không hẳn là thịnh vượng, nhưng nó chắc chắn là nơi rất đông đúc.
Trịnh Hưng đã sống ở đây hơn hai mươi năm và từ lâu đã quen với cảm giác đi dạo quanh chợ.
Hắn đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ ra, khóa cửa vào một cách qua loa, xỏ dép lê bước ra ngoài.
“Dì Trương, cho cháu một cái bánh kếp kẹp hai quả trứng.”
“Ok, mà sao hôm nay cậu không thêm nhân vào à?”
“Trời ơi, cuộc sống chật hẹp với lại cháu lại không xu dính túi nữa mà.”
Trịnh Hưng không hề cảm thấy xấu hổ mà mở miệng nói về tình thế khó xử của mình.
Dì Trương là người quen cũ với hắn, nghe xong lại thêm xúc xích vào cho hắn, “Được rồi, hôm nay dì cho một cái, công việc thám tử điều tra gì đó mà của công ty thám tử gần đây không tốt sao?”
Trịnh Hưng ngồi xổm bên đường, miệng còn ngậm ống hút sữa đậu nành.
Người có hình tượng như này có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi trên con phố Cái Bang, cho dù Trịnh Hưng có cẩu thả hơn thì cũng sẽ không có ai liếc nhìn hắn ta lần thứ hai.
“Chuyện này ấy à, dì Trương không biết đó chứ, cái tên nhà giàu kia chẳng ra gì. Cháu đã điều tra xong việc hắn giao rồi, hắn chẳng những không đưa tiền mà còn đánh cháu một trận.”
Khi nhắc tới chuyện này, Trịnh Hưng chán nản uống cạn chỗ sữa đậu nành còn lại và giận dữ chửi bới: “Anh ta quả đúng là keo kiệt, khó trách vợ lại ngoại tình.”
“Này, bánh kếp xong rồi đây!”
Quầy hàng của dì Trương rất đông khách, nên sau khi nghe lời phàn nàn của Trịnh Hưng, bà lập tức an ủi: “Được rồi, bây giờ mọi chuyện xui xẻo cũng qua rồi, chuyện lành đương nhiên sắp tới, còn giờ cháu cũng nên quay về rồi.”
Trịnh Hưng cắn một miếng bánh kếp thật lớn, vẫy tay chào dì ấy rồi rời đi: “Mong không gặp xui xẻo nữa.”
Mọi chuyện sẽ thay đổi sao, Trịnh Hưng đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
Nếu có cơ hội thay đổi, hắn thà rằng trói tên phú nhị đại kia vào bao tải, rồi đánh tên mập đó một trận, như vậy hắn mới vui vẻ.
*Phú nhị đại: con của nhà giàu có (thế hệ thứ hai)
Nhưng thật tiếc là có lẽ kiếp này hắn sẽ không có được cơ hội đó.Vì tên béo kìa là người giàu nhất ở phố Tây Kinh Môn.
Trịnh Hưng cắn nốt ba miếng bánh kếp, vỗ vỗ tay xem như rửa sạch rồi khéo léo dựng một quầy hàng bên đường.
Gian hàng của hắn trông rất đơn giản.
Không còn gì ngoài một cái bàn, bút và giấy cộng với một tấm biểu ngữ.
[Thám tử Huy Chương Vàng, Đảm bảo phá án]
Tám chữ này có giá là một trăm tệ, Trịnh Hưng đã sử dụng chúng được hai năm rồi, nên các mép biểu ngữ đã phai màu, nhưng hắn không có ý định thay chúng.
Trịnh Hưng đeo kính râm và đặt tay lên bàn bắt đầu vào làm việc.
“Này không phải chứ, lại một ngày xui xẻo nữa sao.”
Vừa lúc hắn chuẩn bị ôm bàn ngủ, khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy tên mập mạp c.h.ế.t tiệt đó.
Trịnh Hưng đột nhiên trở nên hưng phấn và xoa xoa cằm.
Tên béo này đang làm gì vậy, sao lại chăm chú đứng bên đường cứ giống như đang đợi ai đó.
Chẳng lẽ hắn lại đi lừa gạt, không phải là tìm được tình nhân mới rồi đó chứ?
Trịnh Hưng đầy hứng thú nhìn hắn ta, mắt không dời đi càng không muốn bỏ lỡ nửa giây nửa phút nào.
Điện thoại di động trong tay Trịnh Hưng cũng được điều chỉnh một góc đẹp, để hắn có thể chụp lén vài bức ảnh bất cứ lúc nào, nhưng Trịnh Hưng không chắc chắn rằng những bức ảnh này có thể đổi lấy tiền từ vợ của gã béo hay không.
Dù gì một cặp đôi ngủ chung chăn sao có thể không biết nhiều về nhau.
Trịnh Hưng đợi rất lâu mới thấy có người tới.
Đó là một chiếc RV rất ngầu, được phun sơn màu hồng Death Barbie và một cây thánh giá lớn màu xanh lá cây trên đó, lại khiến người ta có chút thắc mắc tự hỏi liệu chủ xe có phải hay không là một người chẳng tốt đẹp gì.
Hồi lâu vẫn không ai xuống xe, chỉ có cánh cửa sổ được hạ xuống một chút.
Trịnh Hưng cố gắng hết sức vươn cổ ra nhưng chỉ nhìn thấy một bóng người thấp bé.
Một đứa trẻ?
Vậy là hắn và tình nhân đã có một đứa con chung?
Hắn hào hứng nhấn nút chụp và tay cứ liên tục chụp hàng chục bức ảnh. Cửa sau chiếc RV mở ra, nụ cười trên mặt gã béo đột nhiên trở thành… Trịnh Hưng không hề tìm được từ thích hợp để hình dung nó. Hắn nhếch mày tỏ vẻ chán ghét.
Hắn vừa l.i.ế.m môi vừa nghĩ ngợi.
Phải rất lâu sau, Trịnh Hưng mới liên tưởng “tên béo” với từ này.
So với việc gặp nhân tình của mình, tên béo trông giống như đang gặp một nhà tài trợ có thể cho anh ta tiền.
Suy nghĩ vừa rồi của hắn khiến hắn bật cười. Chỉ có ai mù thì mới đi làm ô dù cho tên béo ú này?
Chẳng lẽ vẫn còn có những người phụ nữ giàu có mù quáng sao?
Trịnh Hưng xoa mặt.
Cho dù có một người phụ nữ giàu có thì cũng nên bị hắn thu hút chứ, nhưng tại sao lại bị tên Dương Lâm kia thu hút chứ?
Trịnh Hưng liên tục thay đổi vị trí, nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi chiếc RV.
Điều làm hắn ngạc nhiên là tên béo chỉ dừng lại khoảng năm phút trước xe rồi lại cúi đầu cung kính, tiếp tục nói chuyện một lúc lâu mới rời đi.
Được rồi, lần này sự thật đã được phơi bày, người phụ nữ kia không phải là vợ bé hay tình nhân bên ngoài.