Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 2: Bé rồng con có tên



Tóm tắt

Baba?

==================================

Vốn dĩ ban đầu chuyến đi này của Thời Uyên là để tham gia đại hội Phong Thần ở Thiên giới.

Tam giới, bao gồm Thiên-Địa-Nhân.

Tứ tộc, bao gồm Thiên-Yêu-Ma-Nhân.

Tuy xuất thân khác nhau nhưng lại có điểm chung là đều có thể thông qua tu luyện mà nghịch thiên cải mệnh (*).

(*) Nghịch thiên cải mệnh: Làm trái ý trời để tranh giành sinh mệnh. Đời người vốn dĩ chỉ sống thọ 100 năm, nhưng những người tu sĩ tu tiên thì lại tu luyện để sống thọ cả 1000 năm, đó được gọi là làm trái mệnh trời.

Trước khi được phong Tiên thì gọi là tu sĩ, nhân tu, ma tu, yêu tu. Còn khi đã nghịch thiên cải mệnh thành công thì sẽ được gọi là Thượng Tiên, mà cao hơn nữa thì là Thần và Thượng Thần.

Rất khó để được phong Thần, vì vậy nếu ai đó có cốt tiên được phong Thần, thì đó có thể coi là chuyện đại sự của cả Tam giới, ngay cả Thời Uyên, người đã được phong Thần nhiều năm cũng phải thực hiện chuyến đi này để thể hiện sự tôn trọng.

Chỉ là hành trình suôn sẻ ban đầu bị gián đoạn bởi sự xuất hiện đột ngột của nhóc con này, Thời Uyên cũng không còn cách nào, đành tạm thời lưu (*) lại hành cung (*), đem nhóc con này xử lý tốt rồi mới có thể tiếp tục lên đường.

(*) Lưu: muốn đi nhưng phải tạm ở lại thì gọi là lưu.

(*) Hành cung: là nơi để vua nghỉ lại khi đi ra khỏi kinh đô.

Hành cung của Thời Uyên là một Thượng phẩm Tiên khí, nó có thể thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay, dễ dàng mang theo bố trí bên người, khi đặt xuống dưới đất liền biến thành một hành cung, bên trong có đủ tất cả mọi thứ, còn có rất nhiều linh nô (*) để sai bảo.

(*) Linh nô: linh là thần linh ( yêu tinh), nô là gia nô.

Trên người con rồng nhỏ này vẫn còn dính chút long dịch, ắt hẳn là vừa mới vỡ vỏ liền bị chim ngàn đầu bắt đi. Thời Uyên sai linh nô ôm rồng con đi tắm rửa, rồi lại phái linh nô đi nghe ngóng xem đây là tiểu Long quân nhà ai.

Linh nô tuân lệnh rời đi, Thời Uyên nghiêng người dựa vào thành ghế, thoạt nhìn như đang an ổn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong lòng thì lại có chút nghi hoặc.

Trong số Tứ tộc, thì Thiên tộc và Yêu tộc có thể nói là được ông trời ưu ái nhất, vừa sinh ra đã có Thần lực cùng tuổi thọ cao. Không giống như Ma tộc và Nhân tộc, chỉ có vỏn vẹn 100 năm tuổi đời, nếu muốn nghịch thiên cải mệnh thì phải trả giá cực kỳ nỗ lực cùng vất vả.

Nhưng Thiên Đạo cũng rất công bằng ở chỗ, Thiên tộc và Yêu tộc rất khó trong việc sinh sản. Không giống với Ma tộc và Nhân tộc, bất kỳ một gia đình bình thường nào cũng có thể tùy ý sinh ra mười đứa hay tám đứa, còn đối với Thiên tộc và Yêu tộc thì có dùng cả đời cũng chưa chắc sinh ra nổi một đứa.

Trong số đấy phải kể đến Long tộc.

Long tộc trời sinh cường đại, những ấu tể mới sinh liền đạt được thực lực ngang bằng một Thượng Tiên. Tứ tộc ở Tam giới, chỉ có những vị nào đạt đến thành tựu phong Tiên trở lên thì mới có thể tôn xưng là Tiên quân, Thần quân.

Nhưng chỉ có Long tộc là ngoại lệ duy nhất, cho dù mới là một ấu tể vừa vỡ vỏ cũng liền được Tam giới tôn xưng một tiếng “Tiểu Long quân”.

Bởi vì Thần Long quá sức cường đại, hơn nữa còn đứng đầu cả Yêu giới, được hưởng ưu ái đặc biệt của Thiên Đạo, nhưng xét ở những khía cạnh khác, bọn họ cũng có vài khuyết điểm để cân bằng lại, và cái khuyết điểm lớn nhất ở đây, chính là vấn đề về sinh con nối dõi.

Nếu như hắn nhớ không lầm, Long tộc ít nhất cũng gần vạn năm rồi không có nghe nói có một ấu tể rồng nào ra đời.

Nếu có một con rồng con ra đời, đó sẽ là đại hỉ sự mà cả Yêu giới có thể mở tiệc ăn mừng khắp chốn trong hàng trăm năm.

Khoảng khắc mà trứng rồng sinh ra, e rằng ánh mắt của toàn bộ Tam giới đều tập trung vào đây, khoan nói đến việc che giấu, đem trứng rồng mới sinh ra đặt trên đỉnh đầu Tam giới, hung hăng rêu rao một phen, kia nhất định là việc mà Long tộc sẽ làm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1367: Chân tướng (4)

Nhưng bây giờ, có một con rồng vừa mới vỡ vỏ, thế nhưng hắn lại chưa bao giờ nghe thấy bất cứ tin tức nào về nó, mặc dù Thời Uyên không có thân cận tiếp xúc nhiều với tộc của mình vì đủ thứ nguyên do khác nhau, nhưng hắn vẫn cho rằng sự việc này có chút không thể tưởng tượng được.

Khi hắn đang đắm chìm trong sự hoài nghi, thì linh nô ôm lấy rồng con đã được tắm rửa sạch sẽ đi tới.

Thời Uyên chậm rãi mở mắt nhìn lên, tiểu bạch long non mịn được quấn trong dải lụa trắng đã hóa thành hình người, không biết là do đã vượt qua cơn kinh hách hay năng lượng vẫn chưa kiểm soát đủ.

Xen ở giữa đứa bé ( linh nô) cùng thiếu niên ( Thời Uyên) là một thân hình non nớt, làn da trắng như tuyết, cặp mắt to tròn đen láy, đôi gò má bầu bĩnh cùng ánh mắt ngây thơ ngơ ngác.

Thời Uyên không dấu vết khẽ cau mày, tuy rằng hắn chưa từng thấy qua ấu tể Long tộc trông như thế nào, nhưng hắn cũng đã trải qua ấu niên kỳ (*).

(*) Ấu niên kỳ: thời kỳ ấu thơ.

Trước khi vỡ vỏ, hắn đã có được truyền thừa của Long tộc, sau 300 năm uẩn dưỡng, sớm đã vượt qua giai đoạn sơ sinh trong vỏ, vừa sinh ra liền hóa hình thành dáng vẻ thiếu niên.

“Bản chất” của Long tộc đã bá đạo từ khi mới lọt lòng, cho nên dáng vẻ ngây thơ vô thố như vậy tuyệt đối sẽ không thể nào xuất hiện trên người một Long tộc được, dù cho đó chỉ là một ấu tể vừa mới vỡ vỏ.

Linh nô đặt con rồng nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ lên chiếc ghế đệm dài mềm mại kế bên Thời Uyên rồi lui ra ngoài, vì từ trước đến nay Thần quân không thích có quá nhiều người hầu hạ bên cạnh.

Thời Uyên nhìn nhóc con mặc một bộ y phục trắng trước mặt, càng làm tôn lên nước da trắng sáng như ngọc, mềm mịn như bánh bao sữa, đầu ngón tay không khỏi điểm nhẹ vài cái lên cặp má phấn nộn kia: ” Nói chuyện. “

Tiểu cỏ linh hiện tại vẫn còn khá rối rắm, lúc nãy xém chút nữa đã bị ăn thịt nhưng lại được giải cứu, tuy rằng khí thế của người trước mặt cường đại đến mức khiến y theo bản năng sợ hãi, nhưng dường như y cũng không quá sợ hãi hắn. Thậm chí y còn nhịn không được nảy sinh lòng vui mừng. Đây là người đầu tiên mà y nhìn thấy a, hơn nữa còn là một người đẹp như vậy.

Nhưng y không hiểu đối phương đang nói cái gì, hai mắt mở to chớp chớp nhìn hắn trong chốc lát, nhớ đến hai từ mà y đã nhiều lần nghe thấy hồi còn ở trong không gian màu trắng ( quả trứng) kia, liền nghiêng nghiêng đầu, âm thanh ngọt nị vang lên: ” Baba? “

Thời Uyên vốn luôn trầm ổn suýt chút nữa bị hai tiếng “Baba” này làm cho thất thố.

May mắn thay, hắn đã kịp thời đè nén cơn sặc vừa dâng lên tới cổ họng xuống, rồi mới mở miệng sửa lại: ” Ta không phải là baba của ngươi. “

Tiểu linh cỏ vẫn không hiểu, y chỉ biết mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt đen bóng to tròn cong thành nửa vầng trăng, nụ cười ngọt ngào ấm áp như khiến lòng người như nhũn ra, y cố gắng bò về phía hắn, muốn cùng hắn thân cận.

Đáng tiếc, Thời Uyên không hề bị lay động, thậm chí còn đặt bàn tay lên trán nhóc con, ngăn cản y tới gần, sau đó còn nhân tiện kiểm tra thức hải của y (*).

(*) Thức hải: gồm tri thức, ngộ tính, cảm quan, sự hiểu biết, cách nhìn nhận về các khái niệm nhân sinh quan, thế giới quan của chúng sinh đối với các lý sự diễn ra.

Không có truyền thừa, thức hải trống rỗng, tuy là bạch long nhưng long cốt lại gầy yếu, thiên tiên bất túc (*).

(*) Thiên tiên bất túc: sinh ra đã kém cỏi ( chỉ người hoặc động vật mới sinh đã ốm yếu, thể chất không tốt, cũng chỉ chung sự vật có nguồn gốc yếu kém.)

Sự nghi ngờ trong lòng Thời Uyên càng lớn, hắn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân tại sao quả trứng rồng bị lạc ra ngoài, không ai biết rằng nó đã sắp vỡ vỏ, thậm chí còn suýt bị chim ngàn đầu ăn thịt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 6

Cho dù nó có thiếu hụt đến đâu, cho dù nó có là một quả trứng rồng mang thần trí trống rỗng đi nữa, nó cũng không có khả năng tự sinh tự diệt mà không có người chăm sóc được.

Trong khi Thời Uyên còn đang ngây người, thì nhóc con đã tiến lại gần, nhưng có lẽ vì xương chân quá yếu, hơn nữa còn chưa được tập cách đi đứng, nên lúc bò có chút run rẩy.

Mặc dù là vậy, nhưng tiểu tử kia vẫn kiên trì từ từ bò về phía Thời Uyên, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy đầu ngón tay của hắn, vừa nắm vừa ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt cong cong, tràn đầy ý cười cùng gần gũi, vui vẻ nói: ” Baba! “

Thời Uyên để yên cho y nắm tay,còn tay kia không khỏi đưa lên xoa trán, hắn độc thân đã mấy vạn năm, đến linh sủng (*) còn chưa từng nuôi qua, vậy mà giờ đột nhiên phải nuôi một đứa nhỏ, đúng là đau đầu mà.

(*) Linh sủng: đại loại như nuôi thú cưng.

– ———————

Thời điểm linh nô của Thời Uyên đang tìm kiếm tin tức về tiểu bạch long ở bên ngoài, cũng là lúc Long Thập Thất vừa bay đến hang ổ của loài quái điểu ngàn đầu.

Chim ngàn đầu hay còn gọi là Thiên Đầu Điểu cũng thuộc Yêu tộc, nếu xét ở thời kỳ Thượng Cổ, chúng cũng từng là gia tộc xưng bá một phương. Nhưng đáng tiếc là hậu đại của Điểu tộc lại không bằng những đời trước, từ một thế lực hiển hách chuyên đi chiếm đóng toàn bộ đại lục đã suy tàn đến mức chỉ có thể thiết lập một vòng kết giới làm lãnh địa cho tộc của mình và cùng tộc nhân duy trì nòi giống.

Tuy rằng Thiên Đầu Điểu có “bản tính” săn rồng, nhưng Long tộc chưa bao giờ đặt cái gia tộc này vào mắt, thậm chí Điểu tộc dù đã tu luyện hàng nghìn năm rồi mà vẫn còn vài con chưa hóa được thành hình người. Thời nay đã khác xưa, Điểu tộc bây giờ đã xuống dốc tới mức ngay cả danh xưng cũng không đáng để nhắc tới.

Vì vậy, khi một con cự long đỏ khổng lồ quất đuôi phá nát kết giới bao quanh lãnh địa của Điểu tộc, hoành hành không nể nang ai, tạo nên một trận cuồng phong linh lực càng quét khắp nơi. Tất cả các con chim ngàn đầu trong tộc, vô luận là đã hóa hình người hay chưa hóa hình đều bị dọa đến thất kinh, hoảng loạn né tránh, đến một tia dũng khí để chống lại cũng không có.

Một số con chim ngàn đầu vài nghìn năm tuổi đã không thể chịu nổi trận linh áp mạnh mẽ này, chúng còn chưa kịp chạy thì đã nôn ra bụm máu rồi ngã xuống đất.

Sự suy tàn của loài chim ngàn đầu thực ra có liên quan đến vấn đề sinh sản của chúng. Do sức mạnh cường đại trời ban cho Yêu tộc đã khiến chúng gặp khó khăn về việc sinh sản, Trong khi đó, con cháu nối dõi của Ma tộc và Nhân tộc thì đã xếp dài thành đàn. Vì vậy, vào thời Thượng Cổ, Điểu tộc thậm chí còn cố tình để cho yêu nhân kết hợp, hậu quả chính là huyết mạch bị pha tạp, nhiều thế hệ đã suy yếu trầm trọng.

Mặc dù đã làm tới vậy, nhưng số lượng con cái của Thiên Đầu Điểu tộc vẫn không tăng lên được bao nhiêu, mỗi một ấu tể chưa hóa hình đối với họ đều vô cùng trân quý.

Mắt thấy cự long đỏ sẫm không rõ vì lý do gì lại đến đại khai sát giới (*) tộc nhân của mình, vì sợ tộc mình sẽ bị xóa sổ nên tộc trưởng vội vàng hóa thành hình người, cố gắng chống đỡ những công kích của cự long, tranh thủ giúp các tộc nhân có thời gian chạy thoát khỏi đây.

(*) Đại khai sát giới: Xuống dao giết người, thỏa sức chém giết.

” Long quân bớt giận! Không biết Thiên Đầu Điểu tộc chúng ta đã có gì đắc tội đến Long quân? Xin Long quân chỉ rõ! “

Cự long đỏ sẫm lơ lửng giữa không trung, giận dữ nói: ” Bớt giận? Cho dù có tiêu diệt cả tộc của ngươi, cũng không đủ dập tắt lửa giận của bổn quân! Dám bắt cóc tiểu long tể (*) của ta, lại muốn ta bớt giận! Nếu các ngươi dám làm tiểu long tể của ta bị thương, bổn quân sẽ đem toàn tộc của ngươi chôn cùng! “

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

(*) Tiểu long tể: rồng con.

Long Thập Thất há to miệng, phun ra một khối lửa khổng lồ đủ để thiêu đốt thiên địa. Chỉ trong nháy mắt, bất cứ chỗ nào hắn đi đến, cỏ cây đều bị thiêu cháy thành tro tàn, nhiều con chim ngàn đầu không kịp chạy thoát, đôi cánh của chúng bị đốt cháy, chúng đau đớn kêu gào thảm thiết, ngã xuống đất lăn lộn trong đám lửa cháy hừng hực.

Tộc trưởng thấy vậy liền trợn trừng hai mắt, nó cảm thấy cự long đang không màng đến đạo lý, tự ý tung hoành, muốn giết liền giết, trong Long tộc làm gì có tiểu long tể, mà dù có tiểu long tể đi chăng nữa, chim ngàn đầu bọn nó làm gì có đủ năng lực để bắt đi đâu. Nhìn thấy tộc nhân của mình thương vong nặng nề, tộc trưởng đành bất chấp hết thảy, trực tiếp biến về nguyên hình, bay lên ứng phó.

– ——————-

Linh nô đi dò xét vong quanh bên ngoài, thậm chí còn cầm tấm lệnh bài bái phỏng (*) của Thời Uyên đến Long phủ, nhưng lại không nghe thấy tin tức gì về nhóc con Long tộc, đành phải phục mệnh trở về.

(*) Lệnh bài bái phỏng: chắc kiểu như giấy phép hỏi thăm.

Thời Uyên nghe xong chỉ xua xua tay, ý bảo linh nô lui xuống.

Hắn cũng biết, hiện tại sợ là không có tin tức, Long tộc rất coi trọng ấu tể, huống chi đây còn là tiểu long tể nhà mình, nếu thật sự có trứng rồng sinh ra, nếu không có tình huống đặc biệt gì nảy sinh, thì tuyệt đối không có khả năng giấu diếm đến tận bây giờ. Chắc chắn phải có sự tình ẩn khuất bên trong, e rằng lần này phải phí sức tìm hiểu một phen rồi.

Hiện tại, đại hội Phong Thần đã sắp diễn ra, nên chuyện thân thế của nhóc rồng con này chỉ có thể điều tra sau khi đại hội kết thúc.

Nô linh dường như còn muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi, rất nhanh liền ngậm miệng lui ra ngoài.

Thần quân từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến tin tức của Long tộc, vừa nãy trên đường trở về nó chỉ nghe nói loáng thoáng rằng có một trận giao tranh giữa Long quân và tộc Thiên Đầu Điểu, là do Long quân tự dưng đánh vào hang ổ của Thiên Đầu Điểu. Nhưng vì nó phải vội vã trở về phục mệnh nên không có thám thính kỹ, nên là nó cũng không muốn nói ra, để tránh việc Thần quân có hỏi mà nó không trả lời được thì sẽ chọc Thần quân không vui.

Sau khi linh nô lui ra, Thời Uyên nhìn nhóc con đang ngậm lấy quả dâu da mà mút lấy dòng nước ngọt lịm.

Thấy hắn nhìn về phía mình, nhóc con lập tức nheo mắt nhìn hắn, đôi mắt đen cong thành vầng trăng khuyết, hai bàn tay mũm mĩm nắm chặt lấy quả dâu da xanh, vừa mỉm cười nhìn hắn vừa chăm chỉ ăn, có thể thấy được rằng y đang rất đói.

Thời Uyên than nhẹ một tiếng: ” Mà thôi vậy, ta cũng không thể đem ngươi ném đi. Dựa theo bối phận, tự bối (*) của ngươi hẳn là Tuyết, còn tên thì liền lấy chữ Mịch (*) đi. Hy vọng một ngày nào đó, ngươi sẽ có thể tìm thấy nơi mà ngươi thuộc về. “

(*) Tự bối ( 字輩): hay còn được gọi là tên thế hệ là một loại tên gọi dùng cho phần tên đệm trong tên người Trung Quốc hay của người dân một số quốc gia Á Đông. Gọi là “tên thế hệ” là vì tất cả những thành viên trong cùng một thế hệ của gia tộc đó (ví dụ như anh chị em ruột hay anh chị em họ) đều sử dụng chung tên đệm này. Nghe có vẻ giống như họ của chúng ta ấy.

(*) Mịch ( 觅): có nghĩa là tìm kiến hoặc dò đường.

==================================

Thật ra bản raw tui thấy là tác giả ghi là chim chín đầu – Cửu Phụng hoặc Cửu Đầu Điểu ấy nhưng tui lên đọc bản QT thì lại thấy là chim ngàn đầu – Thiên Đầu Điểu, giờ tui cũng chẳng biết nên edit theo bên nào.

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.