Tống Hiền:…
Không biết tại sao hắn lại cảm thấy một luồng sát khí!
Giật mình!
Tống Hiền theo bản năng nói tiếp.
“Nhưng mà cái khuy măng sét này của anh rất đẹp! Đẹp hơn nhiều so với đôi lúc trước mà tôi mua!”
Vinh Tình từ từ đặt đao lớn dài bốn mươi mét trong tay xuống.
Nhìn không ra nha! Em trai!
Cậu tiến bộ hơn lúc trước rồi!
Tống Hiền nhìn thấy vẻ mặt Vinh Tình thì thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng không hiểu mọi chuyện là như thế nào nhưng mà hắn có cảm giác bản thân vừa tránh được một kiếp rồi!
Hắn suy nghĩ rồi nói.
“Không phải lần trước anh đã mua một đôi khuy măng sét ở buổi đấu giá sao? Tôi cảm thấy đôi đó hợp với bộ quần áo này hơn.”
Vinh Tình?
Tốt, cậu đã nhắc nhở papa!
Hình như papa có mua một đôi như vậy! Cậu chờ tôi đi thay!
Anh lập tức quay về phòng tìm.
Ồ, đôi khuy măng sét này cũng khá đẹp đó, có mắt nhìn! Đúng là ánh mắt của papa!
Anh đắc ý thay qua đôi khuy măng sét này, sau đó quan sát bản thân thêm hai lần rồi hài lòng gật đầu.
Không tệ không tệ, rất hợp với bộ quần áo này của papa!
Anh đứng dậy khoe khoang khuy măng sét mới này một vòng, giọng điệu không giấu được sự đắc ý.
“Thế nào, nhìn đẹp không?”
Tống Hiền nhìn anh.
Sau đó có hơi chua xót mà gật đầu.
Như vậy mà còn có thể không đẹp sao?
Giá trị của đôi khuy măng sét này lên tới sáu chữ số lận!
Trong lòng khẽ kêu vang nhưng Tống Hiền vẫn không nhịn được nhìn đi nhìn lại.
…., chưa kể đôi khuy măng sét này vốn dĩ chỉ có bảy điểm, nhưng mà Vinh Tình đeo lên thì lại tới mười điểm.
Rất khiến người khác ước ao.
Có vẻ ngoài đẹp trai đúng là không giống nhau.
“Thấy ánh mắt của cậu rất tốt…. Được rồi! Quay về tôi sẽ cho cậu đồ tốt.”
Vinh Tình vui vẻ ngồi xuống.
Ai da, thấy Tống Hiền hiểu chuyện như thế papa sẽ không làm gì hắn nữa đâu!
Để hắn thanh thản sống hết một năm tốt đẹp đi!
Tống Hiền….?
Vừa nãy mình nghe nhầm sao, đoạn ở giữa đâu rồi?
Bị anh ăn hết rồi sao? Anh mau phun ra!
Anh không nói ra thì làm sao tôi biết lúc nãy anh định nói cái gì???
Vinh Tình bị hắn nhìn chằm chằm, anh suy nghĩ rồi bình tĩnh gửi cho hắn một bao lì xì.
“Thôi, nếu cậu đã muốn được tặng quà như vậy thì tôi gửi cho cậu một bao lì xì đấy, chúc cậu năm mới vui vẻ.”
….?
Ánh mắt Tống Hiền đờ đẫn nhìn anh.
Có phải có chỗ nào không đúng lắm không?
“Không phải anh cùng vai vế với tôi sao? Tại sao phải lì xì cho tôi?”
Lẽ nào không phải tiền lì xì đều do người lớn cho người nhỏ sao?
Là do kiến thức hắn học được từ tiểu học có gì không đúng sao?
Vinh Tình: “? Vậy cậu có muốn hay không?”
Có người cho tiền lì xì mà cậu còn quan tâm đến vấn đề về vai vế nữa!
Là tôi thì tôi sẽ lấy trước rồi nói sau!
Tống Hiền suy nghĩ một lúc rồi nói như chém đinh chặt sắt.
“Muốn!”
Có tiền thì sao không muốn!
Hơn nữa bao tiền lì xì này lớn như vậy!
Không cần thì phí!
Chậc, thiển cận. Sớm như vậy không phải tốt hơn à!
Vinh Tình bĩu môi.
Hai người đối diện qua camera trò chuyện một lúc lâu, có lẽ là do lấy được một bao lì xì không ít nên tâm trạng của Tống Hiền rất tốt.
Cho dù thỉnh thoảng Vinh Tình có nói vài câu đả kích hắn nhưng hắn đều có thể xem như gió thoảng bên tai, trực tiếp không để mắt đến.
Con người hoàn toàn có thể lựa chọn giữa đau khổ và niềm vui!
Hắn muốn sống vui vẻ hơn!
Hai người trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, mãi đến khi Tống Ngoại đến gọi Tống Hiền ăn cơm thì Vinh Tình mới quyết định cúp video trước.
Papa tuyệt đối không thể để người khác cúp video trước mình!
Cho dù là ai! Cũng không thể!
Vinh Tình cúp điện thoại xong nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đang tối dần.
Người làm ở nhà cũ đến nói cho anh biết đã chuẩn bị xong bữa tiệc cho đêm giao thừa, Vinh Tình đứng lên.
Đúng lúc này có tiếng nổ vang không biết phát ra từ nơi nào.
Một quả pháo hoa tuyệt đẹp bay lên bầu trời, nổ tung với ánh sáng rực rỡ.
?
Vinh Tình đánh ra cái dấu hỏi.
Là nhà ai có tiền nhiều nên bị mất trí rồi sao?
Mấy người tưởng là mấy người đang ở cạnh biển sao?
Sao mấy người dám đốt pháo hoa trong khu nhà giàu vậy?
Lỡ như nổ đến vườn hoa của người khác thì sao, hù dọa bá tổng khác mấy người gánh được trách nhiệm không?
Vinh Tình càng nghĩ càng giận, anh vén tay áo rồi xông lên lầu.
Anh muốn nhìn thật cẩn thận!
Là tên ngốc nào đốt pháo hoa! Papa không lột một lớp da của mấy người thì papa sẽ không mang họ Vinh!
“Sao vậy? Không ai nghe sao?”
Lâm Việt vào phòng thì nhìn thấy Lâm Kích vẫn cầm điện thoại đứng đó nên thuận miệng hỏi một câu.
“Ừm, cũng không biết anh ấy hết bận chưa.”
Lâm Kích tiếc nuối cúp điện thoại.
Vinh Tình bận như vậy sao? Mặc dù đã đoán được nhưng mà không ngờ gọi điện thoại cũng không có ai nhận.
“Vậy chúng ta cùng đi đốt pháo hoa trước đi? Anh rể của em mua rất nhiều, năm ngoái ảnh đòi đốt pháo hoa hên là năm nay cuối cùng cũng có thể thỏa mãn tâm nguyện của anh ấy.”
Lâm Việt theo bản năng sờ cái eo già của mình.
Năm ngoái tên kia nói là không đốt pháo hoa nên không vui, cứ vậy mà giày vò anh đến mùng ba mới dừng!
Năm nay không thể chiều theo hắn.
“Được. Nhưng mà đốt pháo hoa ở đây không có vấn đề gì chứ?”
Lâm Kích vừa đi cùng anh mình đến kho lấy pháo hoa ra vừa hỏi.
“Không cần lo lắng, tên đó vì đốt pháo hoa mà đã sớm chuẩn bị hết rồi.”
Lâm Việt không nói nên lời khi nhắc đến.
Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy có người đi kiếm một chiếc xe cứu hỏa không biết từ chỗ nào vì để đốt pháo hoa.
Chuyện như thế anh cũng chỉ mới thấy trên tin tức ở nước ngoài.
Nhưng mà dù ghét bỏ ngoài miệng như thế nhưng bước chân Lâm Việt lại càng nhanh hơn.
Đừng làm tên kia sốt ruột chờ đợi thì hơn.
Bầu trời đêm ở ngoại ô rất đẹp, từng chiếc pháo hoa rực rỡ bay lên rồi nổ tung trên không trung, tỏa ra tia lửa, Lâm Việt và Diêm Tranh thân mật dựa vào nhau ngoài ra còn có bóng lưng cô đơn của Lâm Kích.
Về phần nhà cũ, Vinh Tình nhân lúc năm nay vẫn chưa qua đi năm mới còn chưa đến, thành công khiến mấy đứa nhỏ hàng xóm ghét bỏ mình.
Nhưng mà ai lại quan tâm đến mấy đứa nhóc đó chứ?
Tạm biệt năm cũ chào đón năm mới.
Sáng sớm, Vinh Tình đã bò dậy.
Tâm trạng Vinh Tình vui vẻ mở toang cửa sổ để ngắm phong cảnh xinh đẹp trong vườn hoa.
Đặc biệt là sau khi anh nghe thấy người làm nói sáng sớm nhà cách vách đốt pháo hoa đã đến đưa quà xin lỗi, tâm trạng anh lập tức vui vẻ hơn!
Mùng một đầu năm đã nhận được quà!
Ai mà không vui được! Ai mà không thích được chứ!
Quá tuyệt vời!
Anh đi dạo trong vườn hoa, thỉnh thoảng sẽ giơ tay hái một bông hoa xuống ngắm, trong miệng còn khẽ ngâm nga, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái!
Tuy rằng không biết tại sao anh lại biến thành bá tổng!
Nhưng mà! Nhặt được chính là có lời rồi ~
Tuy rằng còn có một cái phong ấn không theo ý người cho lắm nhưng mà tốt xấu gì anh cũng đã kiếm được một vị hôn phu rồi!
Đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!
Papa đúng là người đứng trên đỉnh nhân sinh!
Anh đi dạo một vòng trong vườn hoa xong mới thong thả quay về ăn điểm tâm.
Vừa ăn anh vừa mở điện thoại lướt xem tin nhắn mới nhất.
Chậc chậc chậc, đúng là papa!
Tin nhắn chúc mừng nhiều đến mức không muốn xem nữa!
Trực tiếp bỏ qua những tin nhắn không rõ danh tính đó, Vinh Tình bấm vào nhóm chat xem.
Không có động tĩnh gì.
….
Vinh Tình liếc nhìn thời gian, cau mày.
Đã bảy giờ sáng rồi!
Bảy giờ!
Tại sao mấy cậu còn chưa chịu thức dậy lên web tìm việc?
Papa cảm thấy rất thất vọng về mấy cậu!
Anh không ngừng cảm khái, sau đó mở tin nhắn trợ lý Hà gửi đến ra nhìn.
Là một phần kế hoạch làm việc năm sau!
Chi chít chữ khó đọc!!!
Vinh Tình trực tiếp xóa sạch mail.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cái gì anh cũng không biết.
Anh không muốn nhìn thấy mấy thứ đáng sợ như công việc này vào kỳ nghỉ đâu.
Còn có, trợ lý Hà đáng ghét, tiền lì xì năm mới của anh không còn nữa rồi.
“Hắt xì ——!”
Hà Khiêm kịp thời dùng khăn giấy che miệng lại mới không dọa đến Điềm Đậu trong lồng ngực.
Một cái đệm hoa mai giẫm lên ngực y, một cái đầu nhỏ chui ra từ bên trong cổ áo kêu meo meo.
“Không có chuyện gì.”
Hà Khiêm dùng ngón trỏ nhấn đầu nó vào lại.
“Đừng ló đầu, chỗ này không cho mang thú cưng vào, con sẽ bị phát hiện đấy.”
Y nói xong thì giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi về phía trước.
Về phần hắt xì?
Không có vấn đề lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài kế hoạch làm việc của Vinh tổng ra thì chắc là không có gì khác.
Dù sao sớm muộn gì bản kế hoạch kia cũng sẽ đắc tội Vinh tổng.
Vẫn nên để nó chết sớm rồi siêu thoát đi.
Yên lặng ghi nhớ việc bao tiền lì xì năm mới của trợ lý Hà đã biến mất, lúc này Vinh Tình mới từ từ mở khung chat có ảnh chân dung của Lâm Kích ra.
….?
Anh sửng sốt, tối hôm qua chó săn nhỏ từng gọi video cho anh hai lần sao?
Sao anh lại không biết?
Ánh mắt Vinh Tình đờ đẫn.
Anh nhớ lại khoảng thời gian ngày hôm qua.
Sau đó từ từ nhớ ra,
Hình như lúc đó anh đang chạy đi tìm cái nhà đốt pháo hoa để nói chuyện.
…. Fuck!
Bởi vì như thế mà mình đã bỏ lỡ video của chó săn nhỏ???
Ai biết được rốt cuộc tối hôm qua đã bỏ lỡ cái gì?
Lỡ như là video phúc lợi gì đó thì sao!
Vẻ mặt Vinh Tình căm uất.
CMN!
Đều do cái nhà đốt pháo hoa kia hại papa! Papa vậy mà lại bỏ lỡ thứ tốt như vậy!
Hu hu hu hu hu hu!
Tức giận một lúc lâu sau tâm trạng anh mới bình tĩnh lại, anh yên lặng gửi cho chó săn nhỏ một bao lì xì siêu lớn.
Mặc kệ!
Dù sao tối qua papa cũng bỏ lỡ rồi! Dùng tiền lì xì để bù đắp vậy!
Chó săn nhỏ nhất định sẽ hiểu papa!
Anh mới vừa gửi lì xì đi thì bên kia cũng gửi đến một bao lì xì giống hệt.
Vinh Tình sững sờ.
Bây giờ Wechat còn có chức năng tự trả lời tiền lì xì sao?
Quá mạnh rồi!
Bên này, Lâm Kích cũng bất ngờ.
Cậu vừa mở mắt ra thì trong đầu đều là tiếng Vinh Tình khiển trách cậu không gửi bao lì xì cho anh trong mơ.
Không ngờ rằng cậu vừa mới gửi đi thì tiền lì xì của bên kia đã đến?
Cậu có hơi muốn gọi video để nói chuyện nhưng mà cậu vẫn nhịn xuống.
Bên này cách âm không được tốt.
Anh của cậu có lẽ rất mệt mỏi, làm ồn đến anh ấy nghỉ ngơi thì không được hay lắm.
Lâm Kích suy nghĩ rồi gửi một tin nhắn.
[Năm mới vui vẻ, hôm nay anh cũng bận sao?]
Vinh Tình vui sướng nhận tiền lì xì, vừa thấy tin nhắn thì trên mặt lập tức mất hết thần thái.
Anh chọc điện thoại gõ chữ, xóa xóa viết viết rồi gửi một tin nhắn qua.
[Mặc dù biết em chắc chắn nhớ anh rồi nhưng mà em có thể nói thẳng ra! Không cần dùng cách quanh co lòng vòng như vậy đâu! Papa không thích!]
Lúc đầu anh vẫn nhớ không được xưng là papa nhưng càng về sau lại càng nghĩ nhiều hơn nên lúc gửi tin nhắn đi vẫn chưa phát hiện có chỗ nào lạ.
Lâm Kích nhận được tin nhắn thì sửng sốt.
Papa….?
Cậu nhanh chóng phản ứng lại, đây không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là hai năm sau cậu mới có thể hẹn hò với bạn trai tương lai có vẻ đang tức giận!
Lâm Kích không chút nghĩ ngợi, trực tiếp gửi một bao lì xì qua.
?
Ngọn lửa mới vừa bùng lên của Vinh Tình lập tức bị dập tắt.
Anh đắc ý nhìn hai bao lì xì, tâm trạng rất tốt, lúc xem tin nhắn Lâm Kích gửi đến khi nãy cũng không còn cảm thấy đáng ghét nữa.
[Hôm nay anh cũng bận! Nhưng mà hôm nay anh đã tìm được một tài xế mới rồi! Đến lúc đó sẽ có người chia sẻ sự đau khổ với anh! Nên giờ anh rất vui vẻ!”
[? Vậy đúng là rất vui vẻ.]
Lâm Kích không hiểu lắm nhưng vẫn nhanh trí vuốt lông, thu được mười mấy phút nói chuyện trời đất vô cùng ngọt ngào với Vinh Tình.
Sau khi nói chuyện với Lâm Kích xong Vinh Tình cúp điện thoại, lại tiện tay gọi một cuộc cho Cao Gia Hiên.
“Chỉnh lý xong chưa? Chín giờ tới đây chuẩn bị xuất phát.”
Cao Gia Hiên nằm mơ thấy ác mộng bị đủ loại ma quỷ áp bức suốt đêm, thật vất vả mới mở mắt ra được thì nhìn thấy tin nhắn này, hắn từ từ nhắm hai mắt lại.
Để tôi chết một cách thanh thản đi.