Tôn Thiên Minh nhịn không được nói: “Không phải mọi người đều đang dẫn dắt nghiên cứu sinh hay sao? Nói mấy thứ này không phải còn quá sớm?”
“Học sinh lớp thiếu niên trong vòng bốn năm có thể học xong chương trình đại học chính quy, lấy được bằng thạc sĩ.” Giáo sư Trương càng nhìn Cố Vân Khê càng cảm thấy hài lòng,” Không ra tay trước, sẽ muộn.”
Inoue thấy mọi chuyện đang đi chệch hướng, đã nói thi đấu xong, nhưng tại sao bây giờ lại đi vây xem một cô bé đang học tập?
“Mọi người chọn xong rồi thì chúng ta bắt đầu đi.”
Trần Hạo Học đã chọn ra hai đội viên, một nam một nữ, “Cậu muốn so thế nào?”
“Ba ván thắng hai.” Inoue rất thống khoái.
“Được, hai bên mỗi bên ra một đề, đề cuối cùng là… ” Trần Hạo Học mặt mày rủ xuống, bỗng nhiên ngón tay hướng về phía Cố Vân Khê,” Cô bé này ra đi.”
Cố Vân Khê bị điểm danh mà mặt mũi mơ hồ, liên quan gì đến cô? Cô chỉ đến du ngoạn thôi.
Ba người bên Inoue cũng ngây ngẩn cả người, để cho một học sinh mới nhập môn ra đề? Cô ấy thì biết cái gì chứ?
Tuy nhiên không hiểu cũng có chỗ tốt của không hiểu: “Được.”
Trần Hạo Học hít sâu một hơi, “Các cậu là khách, chủ tùy khách, mời tới trước.”
Inoue nhún nhường hai lần, sau đó nói, “Xin vui lòng sử dụng máy tính để tạo ra hai bài hát, “Good Jasmine” bằng tiếng Trung và “Sakura” bằng tiếng Nhật.”
Lời này vừa nói ra, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Đề tài này vượt quá giới hạn nghiêm trọng, bọn họ chỉ học một khối lệnh DOS, ngôn ngữ C cũng chỉ mới nhập môn.
Cố Vân Khê ngược lại biết, phổ nhạc máy tính là ứng dụng quan trọng trong thiết kế chương trình ngôn ngữ C, trước tiên phải phân tích giản phổ, nghiên cứu làm thế nào mới có thể phát ra âm, bảy âm phải chia làm cao thấp và cao âm nhất, tổng cộng 28 âm, mỗi âm đều phải có tần số cố định tương ứng.
Sau khi xác định âm thanh sẽ khống chế nhịp, những kiến thức này có thể xem là đứng đầu niên đại đương thời.
Hiểu biết chênh lệch mấy chục năm, đáng tiếc, cô không học máy tính, cho nên chỉ biết chút da lông.
Hai bên mỗi bên chiếm hai máy tính, chia làm hai khối, đều tự lâm trận.
Ba người bên Inoue bắt đầu bận rộn, bên kia thì còn chưa sờ ra phương hướng, Trần Hạo Học cùng đồng bạn cấp bách xoay quanh, chỉ có thể trước tìm hai thủ khúc tuyến phổ.
Tề Thiệu nhìn về phía bọn họ, bỗng nhiên cầm lấy bình nước nóng đi qua, rót đầy chén trà của bọn họ đồng thời hạ giọng nói, “Hàm số sound, hàm kéo dài thời gian delay, kết cấu thể.”
Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng Trần Hạo Học nghe được, trong đầu hiện lên một luồng tinh quang, nhanh chóng tìm được phương hướng.
A a a, hắn hiểu được, âm thanh trong ngôn ngữ C, cũng chính là tần số, để khống chế từng âm thanh. Mà delay có thể điều khiển nhịp điệu, hai thứ kết hợp lại chính là một ca khúc, cũng có thể xem là một chuỗi âm, cũng chính là một mảng kết cấu.
Hắn ta như nhặt được chí bảo, cầm lấy giấy sách vở lật xem, rất nhanh, hạ bút như thần trợ giúp, sưu sưu viết xuống.
Hắn cũng là người có chỉ số thông minh cao, chỉ cần điểm một chút, liền có suy nghĩ.
Có ý tưởng, là có thể bắt tay vào giải quyết.
Ba người hợp mưu hợp sức, tích cực khởi động não bộ, linh cảm như suối trào.
Tề Thiệu giống như không có việc gì mà lui trở về, thâm tàng bất lộ.
Những người khác đều không chú ý tới, chỉ có Cố Vân Khê nhìn hắn thật sâu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tề Thiệu kéo cô đến trước máy tính còn sót lại ngồi xuống, “Nào, tiếp tục học.”
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được niềm vui giảng dạy, dạy một học sinh thông minh là một chuyện rất có cảm giác thành tựu, niềm vui gấp bội.
Mặc kệ hắn dạy cái gì, cô đều có thể nhanh chóng tiếp thu, còn có thể suy một ra ba.
“Được.” Cố Vân Khê ước gì học nhiều hơn một chút, DOS này là thế yếu của cô, chỉ biết một chút thường thức đơn giản nhất.
Khi hai bên luận bàn, Tề Thiệu đã lật xong một quyển tài liệu giảng dạy máy tính, nguyên lý và kết cấu của DOS cùng với hàng loạt ứng dụng xử lý.
Hắn lại nhặt lên một quyển “Thiết kế chương trình ngôn ngữ C” toàn tiếng Anh để xem.
Cố Vân Khê nhịn không được kháng nghị, “Tề Thiệu, trình độ tiếng Anh của tôi còn chưa đủ để hiểu sách chuyên ngành, mệt mỏi quá, tôi muốn ăn cái gì đó.”
Cái này quá chuyên nghiệp, cô cần ăn no dưỡng đủ tinh thần.
“Lão sư Tôn, chúng ta có thể đến căn tin ăn cơm không?
“Có thể.” Tôn Thiên Minh còn cho mượn thẻ cơm của mình.
“Anh cả, đi thôi.” Cố Vân Khê vui vẻ đứng lên.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh mãnh liệt vang lên, “Tốt lắm, chúng ta hoàn thành.”
Là giọng nói của Inoue, nét vui mừng hiện rõ trên mặt, “Mời mọi người thưởng thức tác phẩm của chúng tôi.”
Nhạc khúc du dương vang lên, là bài “Sakura”.
Trần Hạo Học cùng đồng bạn của hắn lộ ra sắc mặt cực kém, bọn họ chỉ chế tác một nửa, ván này xem như thua!
Bên ngoài, tiếng la ó nổi lên bốn phía, sinh viên canh giữ ở bên ngoài nhận được kết quả này thì rất khó tiếp nhận, quần chúng kích động, kích tình mắng chửi.