“Cái gì? cải thiện Windows 2.0?” Gương mặt Inoue biến dạng, đồng đội của gã cũng sững sờ.
Ôi chao, đề mục này siêu khó rồi.
Họ biết Windows 2.0 và cũng học được một chút, nhưng nó rất khó dùng cho nên đã sớm từ bỏ.
Trần Hạo Học mỉm cười, nói, “Đúng, năm ngoái phát hành Windows 2.0 mặc dù có thêm mấy chức năng, hỗ trợ chồng chéo cửa sổ, khống chế bố cục màn hình, nhưng không được thị trường công nhận, chúng ta phải làm chính là tối ưu hóa cải tiến.”
Bọn họ chưa từng tiếp xúc qua, vừa học vừa mua cũng không còn kịp, nhưng, đề tài ưu hóa cải tiến này là đứng ở cùng một vạch xuất phát.
Mấu chốt nhất chính là, đề này không phải nhất thời có thể giải được.
Công ty Microsoft người ta chiêu mộ nhiều cao thủ như vậy, bỏ ra nhiều tiền nghiên cứu như vậy, dốc hết tất cả, cũng chỉ cho ra Windows 2.0 không thực dụng.
Nhưng những sinh viên như bọn họ lại muốn cải tiến, nói dễ vậy sao?
Mấy người bên phía Inoue nhìn nhau, đúng là đau cả đầu, thương lượng rất lâu cũng không có kết quả.
Cuối cùng, giáo sư Trương lên tiếng, “Tôi đề nghị đến hạn, nếu chưa có ai xuất ra sản phẩm của mình thì tiếp tục so cao thấp, như thế nào?”
“Được.” Song phương đều đồng ý.
Cứ như vậy, sẽ không tính là thua, bên ta còn có cơ hội lật ngược.
Inou nhìn về phía Cố Vân Khê, cười nói, “Cô bé, em ra đề cuối cùng.”
Giọng nói của gã có chút trêu chọc, giống như là trêu đùa mèo mèo chó chó ở trong nhà.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Cố Vân Khê, cô vừa mới nhập môn, có thể nghĩ ra đề mục gì?
Đoán chừng cũng chỉ là mấy trò trẻ con, Inou chính là tâm huyết dâng trào, muôn trêu chọc tiểu cô nương nhà người ta.
Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, đây là muốn trêu chọc cô sao?
Được rồi, cô là người đứng đắn, không biết trêu người, chỉ biết hành hạ người mới.
Cô đã sớm nghĩ kỹ, cười tủm tỉm nói, “Mời thiết kế một hệ thống quản lý truy vấn thông tin cho mượn đọc, nói cách khác, truy vấn, mượn đọc đều có thể tự động hóa.”
Đề này vừa ra, tất cả mọi người đều mơ hồ, chuyện này quá vượt mức quy định, trước nay chưa từng có suy nghĩ. Tề Thiệu cũng ngoài ý muốn, hỏi “Sao nhóc lại nghĩ đến chuyện này?”
Cố Vân Khê biết hệ thống quản lý này phải đến thập niên 90 mới có người nói ra, hiện tại, đều là thao tác nhân tạo.
“Mỗi ngày tôi đều đến thư viện đọc sách, muốn tra tình huống cuốn sách cần mượn thật sự rất phiền, nhân viên thư viện cũng rất vất vả, không chỉ nhớ kỹ vị trí cất giữ của mỗi loại sách, còn phải làm một lượng lớn công tác đăng ký, cực kỳ rườm rà, tôi nghĩ, nếu tập hợp tất cả các công năng tự động hóa bằng máy móc, thì ba phút là có thể giải quyết xong.”
“Muốn tìm một quyển sách, trước tiên lên máy tìm tra cứu, có cho mượn hay không, ở vị trí cụ thể nào, một phút là có thể tìm được tất cả tin tức liên quan, mượn qua mấy tay đều có dấu vết có thể tra.”
“Trả sách và mượn sách đều có thể hoạt động trên máy, không cần đăng ký thủ công nữa, tiết kiệm thời gian quý báu của mọi người.”
Đôi mắt của mọi người sáng lên theo lời nói của cô, mà lời nói của cô ấy dẫn theo một hướng, một hướng hoàn toàn mới.
Hạng mục này vô cùng khổng lồ, không phải vài người là có thể hoàn thành, các giáo sư đều nóng lòng muốn thử.
Giáo sư Trương dần có ý tưởng mới: “Tôi cảm thấy chủ ý này đặc biệt tốt, tôi dự định duyệt, thỉnh cầu cấp phát nghiên cứu, Cố Vân Khê, em có hứng thú gia nhập hay không?”
“Hả? em?” Cố Vân Khê có chút kinh ngạc.
Ánh mắt giáo sư Trương tràn ngập thưởng thức, “Đúng, chính là em, đầu óc em vô cùng linh hoạt, tư duy vượt lên trước, em có thể thiên mã hành không, chúng ta nghĩ biện pháp giải quyết.”
Cho ý tưởng sáng tạo? Không thể không nói, Khương vẫn già cay, gừng càng già càng cay, liếc mắt liền nhìn ra giá trị chân chính của Cố Vân Khê.
Cô không học chuyên ngành máy tính, quá thâm ảo khó hiểu. Nhưng cô đã gặp qua rất nhiều thứ siêu thời đại, tầm mắt cùng kiến thức không phải người thường có thể sánh bằng.
Cô biết tương lai của máy tính sẽ như thế nào, Internet sẽ như thế nào, các loại phần mềm sẽ như thế nào.
Đây mới là thứ quý giá nhất.
Công tác nghiên cứu, quan trọng nhất là phương hướng.
Nếu ngay từ đầu phương hướng đã sai, như vậy, dù cố gắng hơn nữa, vất vả hơn nữa, nghiên cứu mấy chục năm cuối cùng vẫn là công dã tràng.
“Có thể, nhưng em có một điều kiện, giúp em làm hai phiếu dự thính, hai thẻ cơm.”
“Hai thẻ?” Giáo sư Trương nhìn Tề Thiệu bên cạnh cô, chẳng lẽ là vì hắn? Liệu hắn có cần hay không?
Cố Vân Khê chỉ chỉ người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong góc, “Đây là anh trai em, Cố Hải Triều, em muốn anh ấy dự thính hai chuyên ngành quản lý và tài chính.”
Cô vốn định để anh cả đi học buổi tối, nhưng có cơ hội như vậy đương nhiên phải nhổ một nắm lông cừu.
Cách xưởng chỉ hơn mười phút lộ trình, vô cùng thuận tiện.