Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 175



Tầm mắt Tề lão gia lướt qua trên mặt mọi người, bọn họ còn quá trẻ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu: “HK Mạc gia? Tôi chỉ biết Mạc gia của châu báu Mạc thị.”

“Xem ra là người siêu giàu.” Ngữ khí Cố Vân Khê rất bình tĩnh, giống như một người xa lạ không liên quan.

Người duy nhất mà Tề lão gia nhìn không thấu chính là cô gái nhỏ nhất này, cô là chủ tâm của Cố gia, các anh chị đều nghe lời cô.

Mà trên mặt cô gái này không hiện rõ hỉ nộ, tâm tư đều giấu ở sau nụ cười ngọt ngào.

“Mạc Hoài Cẩn là từ ở rể thừa kế Nhạc gia, một cửa hàng vàng nhỏ lập nghiệp, đem một cửa hàng vàng nhỏ ở đầu đường phát triển thành nhãn hiệu châu báu mấy trăm triệu, tài hoa thương nghiệp của hắn đúng là không thể nghi ngờ, là kỳ tài vô cùng nổi danh trong giới thương nghiệp…”

Cố Vân Khê tấm tắc lấy làm kỳ lạ, ở rể sao, vạch đúng trọng điểm.

Tề gia là thế gia lâu đời, cũng có nhân mạch nhất định ở HK, làm ăn quy mô tương đối, biết nhiều chuyện bát quái hơn thế nhân.

“Vợ chồng Mạc Hoài Cẩn rất yêu thương nhau, bọn họ sinh được ba trai, hai gái, ba đứa con trai được bồi dưỡng tương đối ưu tú, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Cố Vân Khê rất cổ vũ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thần sắc của Tề lão gia lộ ra vẻ phức tạp, không biết là hâm mộ, hay là buồn bã: “Quá mức ưu tú, một núi không thể có hai hổ, Mạc gia không ngừng lục đục nội bộ, ai cũng muốn làm người cầm quyền đời tiếp theo, không ai muốn cam lòng cúi đầu xưng thần.”

Cố Vân Khê:…

Cô lập tức hiểu ra: “Cho nên, thường xuyên xảy ra tai nạn?”

Dưới tình huống như vậy, Cố lão nhị cho dù mạo nhận, cũng không chiếm được tiện nghi gì, nói không chừng còn có thể bị liên lụy vào bùn nhão.

“Đúng, bắt cóc tống tiền, tố cáo ngồi tù, phong ba không ngừng.” Tề lão gia khẽ lắc đầu, “Đều cùng một mẹ sinh ra, lại hạ độc thủ lẫn nhau, ai, quyền thế phú quý động lòng người.”

“Tam tử đoạt đích, ngươi c.h.ế.t ta sống, thật sự là cực kỳ thú vị.” Cố Vân Khê tỏ vẻ, Thanh triều thời Khang Hi, cửu tử đoạt đích, cuộc chiến người thừa kế của nước ngoài, tất cả đều rất thú vị. Tề lão gia co rút khóe miệng, ông nhìn không ra có chỗ nào thú vị?

Cố Vân Khê cười dịu dàng hỏi, “Vị Mạc Hoài Cẩn này bây giờ bệnh nặng?”

Tề lão gia nhìn cô một cái thật sâu, “Mấy năm gần đây thận xảy ra vấn đề, thường xuyên đi bệnh viện, ba đứa con trai mỗi người quản lý một phần sản nghiệp, tạm thời xem như bình an vô sự đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 70: C70: Kim sí quỷ vương hạt

Oa a, thận sao? Cố Vân Khê cảm thấy mình bắt được trọng điểm, “Chỉ chờ Mạc Hoài Cẩn chết, thì sẽ rối loạn, có đúng không?”

“Khó nói.” Tề lão gia có chút cảm khái, “Nuôi con như dê, không bằng con nuôi như sói, con trai quá mạnh mẽ cũng không phải chuyện tốt, nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng.”

Cố Vân Khê chỉ biết một điểm, lần này Cố lão nhị không chiếm được tiện nghi, vậy cô không cần xen vào: “Mạc Hoài Cẩn lại là con rể, thật sự không nghĩ tới.”

“Hắn từ nội địa nhập cư trái phép vào HK khoản năm 50, lúc khó khăn nhất thì được con gái duy nhất của Nhạc gia lựa chọn, những chuyện cũ này hắn rất kiêng dè, cho nên không ai dám thảo luận nhiều.” Tề lão gia chuyển đề tài: “Sao cháu lại cảm thấy hứng thú với những chuyện này?”

“Hào môn bát quái ai mà không có hứng thú?” Cố Vân Khê vô cùng thản nhiên, “Hơn nữa, cháu nghe nói, Mạc Hoài Cẩn ở trong nước đã có vợ cả, còn từng sinh con.”

Ba cô ra đời vào năm 50, từ đó suy đoán ra là được sinh hạ ở trong nước, lại đưa cho người khác nuôi dưỡng, sau đó cha mẹ nhập cư trái phép đên HK, về phần vì sao không có tin tức của người vợ cả, vậy thì khó mà nói, có thể lúc nhập cư trái phép đã xảy ra chuyện?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: Mẫu tử sát thi

Tề lão gia đã lớn tuổi, gặp qua quá nhiều chuyện, “Mạc Hoài Cẩn ở rể vào năm 26 tuổi, có vợ con là chuyện rất bình thường.”

Cố Vân Khê im lặng, thở dài không tiếng động, nếu ba cô thật sự là đứa bé kia, vậy cuộc đời của ông ấy đúng là một hồi bi kịch, ai ôi.

“Ngài có giao tình với bọn họ không?”

Tề lão gia thản nhiên nói, “Không tính là bạn bè, chỉ là cùng nhau ăn mấy bữa cơm, trên thương trường ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.”

Cố Vân Khê khẽ gật đầu, đột nhiên cúi người, lấy trong túi ra mấy món điểm tâm, “Đây là đặc sản của Hải Thành, xin ngài vui lòng nhận.”

Tề lão gia có chút ngoài ý muốn, đề tài này chuyển quá nhanh: “Tôi rất thích những loại điểm tâm có tuổi nghề trăm năm này, cảm ơn, cháu thật có tâm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.