Cố Vân Khê từ chối cho ý kiến, đưa tay kéo Cố Hải Triều rời đi.
Mạc lão đại nhìn bóng lưng bọn họ, ánh mắt biến hóa khó lường.
Trên người đứa nhỏ nhất Cố gia rốt cuộc có cái gì đặc biệt? Làm thế quái nào cô ấy có thể làm được? Cô bé này mang lại cho hắn một loại cảm giác, chính là nguy hiểm.
Nhưng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, đều không ảnh hưởng đến Cố Vân Khê.
Đối mặt với nhân viên phá án đến điều tra, Cố Vân Thải có chút khẩn trương, nhưng, dưới sự trấn an của người nhà, một năm một mười nói ra chân tướng.
Đi trên đường bị tập kích, bị chuốc thuốc mê, bị bắt cóc, đây đều là sự thật.
Về phần tại sao phải đưa cô ra khỏi đại lục? Vậy thì cô ấy không biết.
Nhân viên phá án nhìn về phía những người khác, điều tra quan hệ của bọn họ.
Cố Hải Triều vẻ mặt tức giận, “Tình huống của các thành viên trong gia đình tôi vô cùng đơn giản, ba học sinh, mở một cái xưởng, không đắc tội với người nào, không có kẻ thù, em gái tôi là người nhu thuận ôn nhu, giúp người làm việc thiện, tôi thật sự không rõ, tại sao lại có người theo dõi con bé?”
Cố Hải Ba mím môi, “Nghe nói Mạc gia là phú hào nổi danh, sẽ không vì vậy mà mở một mặt lưới chứ?”
Nhân viên điều tra chính nghĩa nói, “Đương nhiên sẽ không, bất kể là ai, chỉ cần vi phạm pháp luật ở trong lãnh thổ đại lục của chúng ta, nhất định sẽ bị trừng phạt.”
Trong lòng Cố Hải Ba cực kỳ giận dữ, người nhà chính là vảy ngược của cậu, chuyện này đã thật sự giẫm lên điểm mấu chốt của cậu.
Cậu âm thầm thề, tuyệt sẽ không buông tha người dám làm tổn thương người nhà mình, nhất định phải học tập thật tốt, làm bản thân trở nên mạnh mẽ.
Nhân viên phá án nhìn bọn họ một cái thật sâu, “Mạc Tư Trung nói, hắn là chú ruột của mọi người, cha ruột của các cậu là người Mạc gia lưu lạc ở bên ngoài, đây chỉ là trò đùa giữa giữa các thành viên trong gia tộc…”
Vừa nghe lời này, Cố Hải Triều lộ ra vẻ mặt chán ghét, “Không thể nào.”
Anh kiên quyết không dính dáng tới Mạc gia, ngại ghê tởm.
Phản ứng của Cố Hải Ba cũng rất kịch liệt, chơi đùa cái rắm, có chơi đùa như vậy sao?
“Tôi không tin, đừng khi dễ chúng ta tuổi còn nhỏ chưa thấy qua việc đời, ngài gặp qua chuyện bỏ thuốc mê rồi bắt cóc thân nhân sao?”
Nhân viên phá án á khẩu không trả lời được, nói thật, nào có chuyện đối xử với người thân như vậy?
Lý do thoái thác của Mạc gia quả thật có vấn đề, tác phong làm việc càng làm cho người ta lên án.
Cố Vân Khê một mực không lên tiếng, bỗng nhiên nói, “Tôi muốn biết, Mạc gia xuất thân từ H bang sao? Bỏ thuốc trói người thuần thục như vậy, xem ra không phải là lần đầu tiên, thế lực H bang tương đối hung hăng ngang ngược, giữa hai bên có hàng ngàn hàng vạn quan hệ, đây là sự thật?”
Một câu nói nhẹ nhàng, lại làm cho nhân viên phá án thay đổi sắc mặt.
Từ trước đến nay, tình thế HK rắc rối phức tạp, việc này phải điều tra thật kỹ. Nên ghi chép đã ghi chép xong, mà đối với Mạc gia thì cũng tra khảo nghiêm ngặt.
Mặc kệ Mạc lão đại cố gắng bao nhiêu, nhờ vả bao nhiêu quan hệ, thì trước khi điều tra rõ ràng, Mạc Khải Hàng không có khả năng được thả ra.
Cái này làm Mạc lão đại lo lắng, nếu tội danh chứng thực ngồi tù, vậy vị trí đích tôn này sẽ gặp phiền phức.
Đây thời thời điểm tranh đoạt quyền thừa kế mấu chốt nhất, nếu như trong nhà xuất hiện một tên tội phạm, vậy quyền thừa kế sẽ bị loại bỏ.
Hắn trái lo phải nghĩ, quyết định xuống tay từ trên người Cố gia, nhưng, hắn phát hiện căn bản tìm không thấy người Cố gia.
Mấy đứa con bên Cố gia luôn có thể tránh được hắn.
Hắn thật sự không có biện pháp, cho nên liền tìm tới Mạc lão gia khóc lóc kể lể một phen.
Dĩ nhiên hắn không nhắc đến chuyện con trai cả gan làm loạn, mà chỉ nói đó là một mảnh hiếu tâm, là vì suy nghĩ cho thân thể ông nội, nhưng lại bị người vu hãm ngồi tù, vô tội lại đáng thương.
Mạc lão gia nhìn hắn, “Nói như vậy, tôi đây còn phải muốn cám ơn nó?” Tuy ông già rồi, nhưng còn chưa tới giai đoạn mù mắt.
Mạc lão đại rũ mắt, quỳ rạp xuống đất, đau khổ cầu khẩn, “Cha, người của Mạc gia không thể ngồi tù.”
“Sao nó lại dính vào chuyện gián điệp J?” Đây là điểm mà Mạc lão gia để ý nhất, những tội danh khác thì thôi, nhưng gián điệp J quá nhạy cảm, đó là tội danh tuyệt đối không thể bị liên lụy tới.
Mạc lão đại chần chờ một hồi, đến bây giờ hắn vẫn không hiểu tại sao, “Hình như có liên quan đến con gái nhỏ của Cố gia, Cố Vân Khê, không biết nó đã dùng thủ đoạn gì?”
Một thiếu nữ 15 tuổi thì lấy đâu ra thủ đoạn? Chẳng lẽ bên cạnh cô có nhân vật gì ghê gớm?
Điều này vẫn luôn là một bí ẩn.
Mạc lão gia nhớ kỹ cái tên này, ông vẫn luôn nhớ mãi không quên chuyện con cháu lưu lạc bên ngoài, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân vẫn không thể tìm trở về.
Biết được con trai qua đời sớm, không phải là không tiếc nuối.
Chẳng qua, ông cũng không có chấp niệm gì đối với mấy đứa trẻ mà con trai để lại.
“Đúng rồi, con bé đó…” Mạc lão đại giãy dụa hồi lâu, rốt cục nặn ra một câu,” Còn có một khuôn mặt rất giống tổ mẫu.”
“Loảng xoảng.” Chén trà rơi vỡ, nước trà nóng bỏng b.ắ.n tung tóe.
“Cha.” Mạc lão đại hoảng sợ.
Mạc lão gia không nhìn bàn tay bị nước nóng làm bỏng, tâm loạn như ma, “Cha muốn đi Thâm Thành gặp con bé ấy, mau sắp xếp đi.”
“Vâng.”
Cố Vân Khê đang cùng các anh chị em đi dạo ở Thâm Thành, nếu đã đến đây, thì không bằng du lịch một chuyến, đúng không?
Có người nhà đi theo làm bạn, Cố Vân Thải cũng ngày càng cởi mở, cười nhiều hơn, mỗi ngày lôi kéo em gái mua quần áo giày dép xinh đẹp.