Mạc nhị đảo mắt nhìn bọn họ, ở trước mắt hắn, đây đều là một đám nhãi ranh ngây ngô, không xứng làm đối thủ của hắn.
“Cố Vân Khê đâu? Bảo cô ấy ra đây.”
Hắn là tới buôn bán, đương nhiên, nhìn thấy người Cố gia thì thuận tiện chèn ép một chút, xả ra ngụm ác khí.
Cháu trai bị bắt và bị kết án, hắn không quan tâm.
Nhưng, khối sản nghiệp ở Thâm Thành đã rơi vào trong tay Cố Vân Khê, trong đó cũng có một phần của hắn, cho nên hắn sao có thể không tức giận?
Tiền chính là sinh mệnh của hắn.
Mà, phần di chúc kia giẫm lên điểm mấu chốt của hắn, hoàn toàn chọc giận hắn, đem Cố Vân Khê viết vào sổ đen của hắn.
Lão già kia thật sự là già hồ đồ, lại có thể viết ra di chúc hoang đường buồn cười như vậy, Cố Vân Khê mới mấy tuổi.
Kẻ đến không thiện, Cố Hải Triều tự nhiên nhìn ra, “Em ấy có chuyện quan trọng hơn, cho nên không tới.”
Em gái quá bận rộn, ngay cả chủ nhật cũng không nghỉ ngơi, ai uy, có chút đau lòng.
Mạc Nhị cố ý bới móc, “Trường hợp quan trọng như vậy cũng không đến, có thể thấy được cô ấy cũng không coi Quảng Giao ra gì, có lẽ nói, cô ấy cũng không có lòng tin gì đối với sản phẩm nhà mình.”
Khách hàng bốn phía thần sắc khác nhau, lời của hắn cũng có vài phần đạo lý.
Những người trẻ tuổi này không hợp với Mạc gia, thật sự có cần thiết mua sản phẩm nhà bọn họ không? Nếu đắc tội với Mạc Nhị thì cũng không có lợi.
Cố Hải Triều không hiểu, một tinh anh thương nghiệp như hắn tại sao phải phân cao thấp với mấy hậu bối, không ngại mất mặt sao?
“Việc học làm trọng, dù sao, em ấy cũng đứng đầu lớp thiếu niên ở đại học, bạn học cũng là những đứa trẻ thông minh nhất, sư đoàn trưởng là người có quyền, đứng đầu một nghành nghề, em gái tôi mặc dù chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng đã tiến vào phòng thí nghiệm làm hạng mục.”
Ai mà không thích thần đồng chứ? Mọi người đều ném tới ánh mắt hâm mộ.
Tính tình Cố Hải Triều tương đối ôn hòa khoan hậu, Cố Hải Ba lại cực đoan táo bạo, “Nhà Mạc tiên sinh nghiệp lớn, có thể dùng tiền đập vào đại học, cho nên không hiểu tầm quan trọng của hạng mục thí nghiệm, người ở bên trong cung không thể tùy tiện đi ra.”
Người có tiền quyên tiền cho con mình vào trường danh giá, đây cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Mạc Nhị không nghĩ tới bọn họ dám nói như vậy, “Răng lưỡi bén nhọn, chỉ biết cầm sản phẩm không đạt tiêu chuẩn đến lừa gạt khách hàng…”
Cố Hải Triều rốt cục hiểu được câu nói kia của em gái, tính tình ngạo mạn đã ăn trong m.á.u của đám người Mạc gia, lấy góc độ từ trên cao nhìn xuống đối đãi với người khác.
Phàm là có một chút tôn trọng, cũng sẽ không nói ra lời như vậy.
Trong mắt hắn ta, người Cố gia không đáng để mình tôn trọng, có thể tùy ý đối đãi.
“Đây là sản phẩm hợp lệ đã được chứng nhận, quốc gia đã ký phát, chẳng lẽ Mạc tiên sinh không thừa nhận hệ thống kiểm tra sản phẩm của chúng ta?” Thần sắc của Mạc nhị lạnh lùng, đề tài này úa mẫn cảm, không phải một thương nhân như hắn có thể nói.
Trừ phi, hắn căn bản không quan tâm đến thị trường đại lục khủng lồ này.
Cố Vân Thải cầm lấy một phần tạp chí, cao giọng nói ra, “Các vị, nồi cơm điện này là thành quả em gái tôi nghiên cứu và phát triển khi chỉ mới 14 tuổi, đúng rồi, em ấy còn viết một thiên luận văn khiếp sợ toàn thế giới.”
Lòng hiếu kỳ của mọi người bị khơi gợi, nhao nhao vây quanh quan sát.
Là thật.
Mới mười bốn tuổi đã có luận văn được đăng trên tạp chí khoa học, còn xin độc quyền, đây thật sự là thiếu nữ thiên tài, quá thần kỳ.
Có người cầm tạp chí đọc kỹ, càng xem càng kinh ngạc, “Người nghiên cứu phát triển hệ thống quản lý máy tính Tất Thắng? Công ty tôi đang dùng, còn đặc biệt dùng rất tốt.”
“Ai uy, thật trùng hợp, công ty chúng tôi cũng đang dùng.”
“Công ty chúng ta cũng đang sử dụng, chức năng quá mạnh mẽ, tiết kiệm thời gian và nhân lực, tôi nguyện ý gọi nó là thần tác.”
Thương nhân đến từ các nơi trên thế giới lại tìm được đề tài chung, trò chuyện khí thế ngất trời.
“Thật sự dùng tốt như vậy?”
“Đương nhiên, ngài dùng sẽ biết, đơn giản lại thuận tiện.”
Phần mềm này nhanh chóng phổ biến trên toàn thế giới, rất được vô số người yêu thích.
“Cô gái này không phải lợi hại bình thường, cô ấy là em gái của các vị sao?”
Cố Vân Thải rất kiêu ngạo, “Đúng, em gái của chúng tôi rất thông minh.”
Một thương nhân đột nhiên giơ tay nói: “Tôi muốn đổi đơn đặt hàng, cho ta một ngàn kiện.”
Vừa rồi đều là một trăm kiện, chỉ dám thử nước, không dám đặt nhiều, nhưng hiện tại, lòng tin đã tăng mạnh.
Một thương nhân khác đảo mắt, “Vậy, tôi cũng sửa một ngàn kiện đi.”
“Tôi muốn năm ngàn kiện.”
Có người nhịn không được hỏi, “Anh mua nhiều như vậy làm gì?
“Tôi tin tưởng năng lực của Gu tiểu thư (Cố tiểu thư), một khi sản phẩm này bán ra rộng rãi thì đến lúc đó sẽ khó đặt được?”
Nói rất có đạo lý, những người khác cũng tranh nhau đặt đơn đặt hàng, anh em Cố Hải Triều đều bận đến điên rồi.
Hoàn toàn không biết, Mạc Nhị tức giận đến mức sắc mặt tái xanh.
Đương nhiên, biết cũng sẽ không để ý.