Hoắc lão nghe cô nói xong cũng rất kinh ngạc. Bọn họ chỉ thấy được cô lúc hoạt bát cởi mở, nhưng lại nhìn không ra nửa điểm dấu vết về sự cực khổ mà cô đã từng chịu đựng.
Cũng không đúng, phải nói là cô đã trưởng thành sớm hơn so với tuổi của mình. Chỉ có như vậy, mới tìm được lời giải thích hợp lý cho câu nói này.
“Tôi và gia đình tôi hiện tại đang sống rất tốt, nhưng, trong quá khứ, chúng tôi chưa bao giờ quên rằng tham vọng về tiền bạc đã được khắc sâu trong con người của chúng tôi ra sao? Điều này không có gì đáng xấu hổ, tiền kiếm được bằng chính đôi tay của mình cũng không đáng xấu hổ, không ai có thể kỳ thị chúng tôi được.”
Chúng ta kiếm tiền, là vì muốn sống cuộc sống tốt hơn, vì không bị người khác lừa gạt.
Cố Vân Khê không cần người khác đến nói cho cô biết cái gì là chính đạo, cái gì là lạc lối. Lại càng không muốn người khác lấy cớ ngu xuẩn này mà an bài cuộc sống của cô.
Chưa chịu cực khổ, thì đừng khuyên người khác thiện lương. Cũng đừng khoa tay múa chân với người khác, những lời này là dành cho Hoắc Vân Sơn
Hoắc Vân Sơn kinh ngạc nhìn cô, tựa như đây là lần đầu tiên hắn quen biết cô vậy. Nói đúng hơn, đây là lần đầu tiên cô bộc lộ tài năng thiên bẩm này trước mặt người ngoài. Nên có thể nói, cô hiện tại và cô trong ấn tượng của bọn họnhư hai người khác nhau.
Dọc theo đường đi ngoại trừ không khítrầm mặc, thì vẫn là trầm mặc, không ai mở miệng nói chuyện với nhau.
Đến khách sạn, Cố Vân Khê đưa Hoắc lão đến cửa phòng khách, nhưng cô không đi vào.
“Tôi không biết các ngài muốn tôi làm cái gì. Nhưng, tôi cần phải cho các ngài biết trước tôi là loại người gì.”
Nói xong lời này, cô khẽ gật đầu với hai ông cháu Hoắc gia. Sau đó, mở cửa phòng bên cạnh đi vào, cửa nhẹ nhàng khép lại.
Ông cháu Hoắc gia đi vào phòng, Hoắc Vân Sơn bưng trà đưa nước đến cho ông nội. Hoắc lão vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.
“Cháu có biết, vừa rồi vì sao cô bé lại nói câu nói kia không?”
Hoắc Vân Sơn mấp máy miệng, “Là nhắc nhở rằng cô ấy sẽ cố gắng trả ơn chúng ta, nhưng đồng nghĩa cũng sẽ không bị chúng ta quản thúc.”
“Đồng thời ám chỉ rằng hy vọng chúng ta có thể tìm kiếm sự đồng nhất và khác biệt, sống hòa thuận và tôn trọng lẫn nhau.”
Làm sao có thể có người chỉ số thông minh cao, EQ còn cao như vậy? Thật sự là không đơn giản.
Hoắc lão mỉm cười nói, “Vậy cháu nhìn ra được cô bé là người như thế nào không?” “Tâm tính thành thục, có nguyên tắc, có kiên trì, ân oán rõ ràng, không sợ ánh mắt người đời. Hành sự luôn chuẩn mực, chúng ta không thể xem cô ấy như đứa trẻ vị thành niên mà đối đãi được.”
Tâm tính thành thục sẽ không bị người khác dễ dàng d.a.o động, hành sự có chuẩn mực, lại rất có chủ kiến, thậm chí là có chút cường thế. Nhưng tất cả mọi thứ đều ẩn dưới vẻ ngoài ngây thơ của cô, làm lu mờ đi quá khứ đau thương kia.
Con cháu Hoắc lão rất đông, có người xuất sắc, cũng có người bình thường. Hoắc Vân Sơn là cháu trai kiêu ngạo nhất của ông, nhưng so sánh với Cố Vân Khê thì cũng khó nói được.
“Thông thấu lại sáng ngời, hành sự chắc chắn, trong trẻo như gió, không biết là dùng bao nhiêu cực khổ đổi lấy. Cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi.”
“Ông có chút thích cô bé này. Dù sao, cháu cùng cô bé tuổi tác cũng không chênh lệch quá lớn…”
“Ông nội.” Hoắc Vân Sơn ngạc nhiên, vội vàng ngắt lời: “Trong tên của cháu và cô ấy đều có một chữ Vân, đặc biệt trùng hợp. Tên con cháu của Hoắc gia chúng ta đều có chữ Vân. Không bằng ông nhận cô ấy làm cháu gái nuôi đi.”
Ngàn vạn lần đừng thúc giục hắn kết hôn!
Hoắc lão có chút động tâm, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, “Quên đi, người ta chưa chắc nguyện ý.”
Nha đầu kia trong xương cốt cực kỳ kiêu ngạo, không thích trưởng bối sắp đặt. Tâm tư lại vô cùng kín đáo.
Sau khi đoàn nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, liền chạy tới tham gia hội giao lưu y thuật.
Tinh thần Hoắc lão rõ ràng không tốt, nhưng cũng nhận lời mời tham dự.
Cố Vân Khê đương nhiên đi theo bên cạnh Hoắc lão gia. Cô không học chuyên ngành này, nhưng khi nghe giảng lại rất say sưa. Rất nhiều bác sĩ cùng tụ tập dưới một mái nhà như vậy, cơ hội rất khó có được.
Không cần ghi nhớ kỹ, chỉ cần bớt chút thời gian hỏi Hoắc lão cùng thành viên đoàn đại biểu cũng đã được rất nhiều. Theo cô thấy, học nhiều một chút cũng tốt.
Mọi người ở đây đều coi cô như vãn bối nhà mình, thấy cô có hứng thú như vậy, nên vô cùng vui mừng, sẵn lòng giải đáp tất cả nghi hoặc của cô.
Có người hâm mộ không thôi: “Hoắc lão, Vân Khê nhà ngài ngộ tính thật cao, nghe một lần liền hiểu, còn có thể suy một ra ba. Chúc mừng Hoắc gia các ngài đã có người kế tục.”
Nếu thật sự là người Hoắc gia thì tốt rồi, nghĩ đến đây khóe miệng Hoắc lão có chút co rút.
Ông cũng phát hiện ra điểm này, chỉ số thông minh của Cố Vân Khê vô cùng cao, nên học cái gì cũng nhanh. Vấn đề đây chỉ là vì Cố Vân Khê không muốn lãng phí cơ hội tốt như vậy để học hỏi. Cô bé này là tiếc thời gian, không thể để mình dự thính một cách vô ích! Nếu thật sự nghe được lý do này, không biết có thể sẽ làm tức c.h.ế.t bao nhiêu người đây.