“Được rồi.” Cố Vân Khê đưa tới.
Hai người ngồi ở trong góc, thanh âm nói chuyện rất nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
Hoắc Vân Sơn nghịch vài cái, phát hiện chất lượng âm thanh rất rõ ràng, làm cũng không tệ lắm.
Hắn tiện tay mở ăng ten gấp, còn có thể tìm kiếm được các loại kênh.
“Tạch tạch tạch, tạch tạch……” Thân thể Hoắc Vân Sơn cứng đờ, không dám tin nhìn về phía Cố Vân Khê.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đây hình như là… đang phát điện báo.” Hoắc Vân Sơn một bộ gặp quỷ, hắn đã biết, còn cần cô nói sao?
“Phát thì phát, phát điện báo thì sao?” Cố Vân Khê bỗng nhiên phản ứng lại, không phải chứ? Cô ấy không cố ý!!
“Không phải là đặc vụ phát điện báo chứ? Đã là niên đại nào rồi, còn làm cái này? Không cảm thấy nguy hiểm sao?”
Trên mạng thường hay nói, HK là một trong ba thủ đô có đội gián điệp lớn nhất. Rất nhiều nhân viên tình báo tiến hành hoạt động gián điệp với tất cả các loại thân phận khác nhau. Năm 2005, trong quá trình trang hoàng dinh thự của Thủ trưởng nhiệm kỳ mới, người ta đã phát hiện toàn bộ ngôi nhà này lắp đầy các loại thiết bị nghe lén, bao gồm cả trong phòng ngủ riêng tư nhất. Lúc ấy tin tức vừa ra, các giới xôn xao.
Hoắc Vân Sơn và Cố Vân Khê hai người nhìn nhau, trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ, kinh ngạc, còn có… lên án.
“Không ngờ cô còn dám làm chuyện này.”
“Tôi không, tôi không, tôi không có!” Cố Vân Khê liều mạng lắc đầu, mặt đầy quả quyết phủ định. Cô thật sự chỉ muốn làm một cái máy thu âm tối ưu hiện đại nhất mà thôi. Ai biết được cái máy thu âm này lại tự mình tìm được thuộc tính không đứng đắn mới của riêng mình, chuyện này thì có liên quan gì đến Cố Vân Khê cô chứ?
Bỗng nhiên, sắc mặt Hoắc Vân Sơn đại biến, gắt gao kéo máy thu âm kia, lưu loát chỉnh nhỏ âm thanh, kề sát lỗ tai lại gần.
Cố Vân Khê lại càng hoảng sợ: “Sao vậy? Anh nghe được cái gì rồi?” Bọn họ còn học giải mã sao? Trâu bò như vậy?
“Sắp xảy ra chuyện lớn rồi…” Hoắc Vân Sơn sắc mặt xanh mét, mạnh mẽ đứng dậy.
Một bàn tay nhỏ bé túm lấy vạt áo hắn, “Nói mau, chuyện gì?” Hắn không nói gì làm mọi người lo lắng hơn, Cố Vân Khê cũng không muốn mình thụ động không biết gì.
Sắc mặt Hoắc Vân Sơn biến hóa khó lường, hạ giọng nói: “Hội trường có bom.”
Cố Vân Khê hít một hơi khí lạnh, bom? Thật sự là muốn chết, làm sao lại xảy ra loại chuyện quái quỷ này chứ?
Cô theo bản năng nhìn về phía trên khán đài. Nếu như có bom, cái kia xác suất mục tiêu lớn nhất chính là những vị chuyên gia trên khán đài này.
“Vậy chúng ta phải nhanh chóng đưa người ra ngoài, càng nhanh càng tốt.”
Đầu óc Hoắc Vân Sơn xoay chuyển rất nhanh, phân tích các loại tình huống, kỳ thật, chỉ dựa vào một đoạn mật mã đã nhận định có bom, chuyện này nói ra ai tin?
Chính hắn cũng không thể bảo đảm. Loại trường hợp này nếu để phóng viên truyền thông ở đây biết được, bọn họ làm loạn lên càng khó coi hơn. Không những vậy, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tình hữu nghị của hai bên.
“Hung phạm có khả năng vẫn còn có mặt tại hiện trường. Vì phòng chó cùng rứt giậu, động tĩnh chúng ta không thể quá lớn, cố gắng gây tiếng động nhỏ nhất có thể.”
Hắn đã nghĩ ra ba phương án, nhưng, cái nào sẽ thích hợp hơn đây?
“Để tôi.”Cố Vân Khê phản ứng nhanh hơn, lấy từ trong túi ra một túi sốt cà chua, lau khóe miệng.
Sau đó, cô ôm bụng từ chỗ tối lảo đảo chạy ra, “Ông ngoại, ông ngoại, cháu hộc m.á.u rồi. Cháu sắp không xong rồi!”
Đầu cô đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn vô cùng đáng thương. Hoắc Vân Sơn đứng đằng kia không khỏi trợn mắt há hốc mồm, nếu hắn không tận mắt chứng kiến, hắn cũng sẽ tin cô thật sự sắp chết.
Thao tác của Cố Vân Khê quá chuyên nghiệp, nói diễn là diễn, đầu óc cô rốt cuộc là có kết cấu như thế nào vậy?
Khoan hãy nói, trong khóe miệng cô còn dính đầy vết xanh đỏ của tương cà chua, nhìn qua đặc biệt chân thật, làm cho người ta nhìn thấy mà không khỏi giật mình.
Sắc mặt Hoắc lão gia đại biến, run rẩy chạy xuống khán đài. Các chuyên gia khác cũng nhao nhao đi theo.
“Sao tự nhiên lại hộc máu? Đừng sợ, đừng sợ, có ông ngoại đây.” Ngón tay Hoắc lão chạm vào kinh mạch của Cố Vân Khê, khẽ giật mình, không tiếng động hỏi: “Tình huống như thế nào?”
Cố Vân Khê biết không giấu được ông, mượn ống tay áo rộng rãi âm thầm nhéo nhéo tay ông.
Hoắc Vân Sơn cuối cùng cũng kịp phản ứng, bước nhanh về phía trước, đỡ lấy Cố Vân Khê. Cố Vân Khê thuận thế ngã vào lòng hắn, càng thêm ốm yếu đáng thương: “Ông nội, tình huống không tốt, mau đưa em ấy đi đến bệnh viện cấp cứu đi.”