Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 319



Rốt cuộc cũng đưa được đoàn người đi, Cố Vân Khê lười biếng dựa vào ghế, Khương Nghị đem quả cam đã bóc xong bỏ vào trong đĩa, đưa đến trước mặt cô, nghĩ thầm, Chu Ngọc Thành này không phải người tốt, cũng không nhìn mình đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn cưới tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp nhà người ta, đúng là muốn ăn cái rắm nha.

“Chậc chậc chậc, hắn cư nhiên còn dám hướng Tiểu Khê ngầm đưa lễ vật nữa chứ, đúng là già mà không nên nết, cũng không soi gương lại mình, hắn cũng xứng sao?”

Cố Hải Triều trong lòng rất không thoải mái: “Không phải chỉ là một thương nhân HK sao? Bày cái giá thối gì? Nhân phẩm già trẻ cũng không được, lúc ấy tôi thật muốn móc mắt hắn.”

Hắn ta lại dám dùng ánh mắt đó nhìn em gái anh, đúng thật ghê tởm.

Nhưng, Cố Vân Khê lại vô cùng bình tĩnh: “Mọi người không cảm thấy Chu gia này là lạ sao?”

“Có sao?” Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng.

Cố Vân Khê đã ý thức được sự tình không đúng, Chu Ngọc Thành có chuẩn bị mà đến, tất nhiên sau lưng có người chỉ dẫn hắn?

“Già thì không có phẩm chất, nhỏ thì không có tố chất. Vừa đến là đã nhìn chằm chằm vào tôi làm ầm ĩ, trong lời ngoài miệng đều là muốn cưới vợ mẹ kế cho hắn ta, đây rõ ràng là muốn làm bại hoại thanh danh của tôi, dùng dư luận để ép tôi đi vào khuôn khổ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 157

Khương Nghị liếc mắt nhìn cô nói: “Đi vào khuôn khổ? Nói đùa gì vậy? Hắn ta là cái thá gì, một lão nam nhân hai vợ có con, còn dám mơ ước đến cô? Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, chán sống rồi à?”

Đừng nhìn Cố Vân Khê có một khuôn mặt dễ thương, má búng như sữa mà lầm. Tính cách cô vô cùng cứng rắn, nói một không nói hai, người chủ thật sự của Cố gia chính là cô.

Cố Hải Triều lo lắng: “Em gái, nếu sau này khi em ra nước ngoài thì cố gắng tránh dính vào những trường hợp như vậy. Em không quen cuộc sống nơi đó, vạn nhất có chuyện gì…” Cách xa như vậy, anh ta cũng không bảo vệ được em gái mình.

Thấy hai người đều không có ý gì về chuyện cô sẽ đi du học, Cố Vân Khê có chút bất đắc dĩ: “Anh, anh yên tâm đi, em không có dễ ăn h.i.ế.p đến như vậy, lại nói Tề Thiệu cũng học ở trường đó.”

Cố Hải Triều an tâm hơn một chút: “Hôm nào anh sẽ gọi điện thoại cho Tề Thiệu, nhờ anh ấy chiếu cố em một chút. Anh cũng sẽ sắp xếp hai vệ sĩ đi theo em.”

“Không cần, cũng không nguy hiểm như vậy.” Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, nói: “Anh, trên danh nghĩa của em có một căn nhà ở phía Tây còn bỏ trống. Nếu không, mọi người vào ở đi, căn nhà bên kia rộng lớn, nhưng mà cửa lớn vừa đóng, người không liên quan liền không vào được. Chúng ta chỉ cần tuyển thêm mấy cái vệ sĩ trông coi là được” Nhà cô càng ngày càng có tiền, sự nghiệp càng làm càng lớn, cô lo lắng cây to đón gió sẽ bị người ta theo dõi, mọi người không được an toàn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 173: Ngoại truyện 4

Cố Hải Triều không cho là đúng: “Không cần thiết, trị an Hải Thành rất tốt, đám anh em của Khương Nghị cũng không phải là ngồi không để chơi.”

Khương Nghị cảm thấy căn nhà ở hiện tại đủ tốt rồi, ở rất thoải mái, ăn uống đều có thể sang phòng bên cạnh là được, liền nói: “Đúng vậy, tôi cùng mấy anh em đều ở cạnh đây, cô còn có cái gì không yên lòng nữa chứ?”

Cố Vân Khê mở miệng nói: “Em cảm thấy chỗ này của chúng ta cũng hơi nhỏ, trong nhà chỉ có bốn phòng. Cũng giống như lần này, em dẫn Hoắc Minh Duyệt và chị Triệu về nhà, là đã không đủ chỗ cho mọi người rồi, anh và anh nhỏ còn phải đến nhà Khương Nghị ở nhờ nũa chứ.”

Hoắc Minh Duyệt nhất định phải ở trong nhà cô, không chịu đến khách sạn ở, vì vậy cô chỉ có thể để dọn phòng của anh em Cố gia cho hai người họ.

Cố Hải Triều sửng sốt một chút: “Cũng không phải vấn đề gì lớn, để anh xem có thể mua phòng bên cạnh không, mở rộng diện tích một chút là được rồi.”

Cố Vân Khê chỉ cho lời khuyên, nhưng sẽ không ép buộc họ phải nghe theo cô: “Điều thêm cho chị hai vài vệ sĩ nữa đi. Bình thường bọn họ đều ẩn nấp trong bóng tối âm thầm quan sát, bảo vệ chị ấy, cũng không cần nói cho chị ấy biết, miễn cho chị ấy lại lo lắng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 18: 18: Đánh Nhau

Cố Hải Triều trong lòng không khỏi rùng mình, anh và em trai là con trai còn tốt, nhưng em gái anh là con gái nếu chẳng may xảy ra chút chuyện gì thì coi như đã bị hủy rồi.

“Được, anh sẽ sắp xếp.”

Cố Vân Khê lấy ra sấp tư liệu thật dày, nói: “Những quy định của trung tâm thương mại này đại khái đã làm xong, các anh nhìn xem còn có cái gì bổ sung hay không?”

Có quá nhiều chi tiết cần bổ sung, chỉ là những vấn đề như thu hút cổ đông đầu tư, ký kết các loại hiệp nghị lại vô cùng rườm rà vô cùng, vì thế, cô đã cố ý mời luật sư có liên quan để làm.

“Các cổ đông nhỏ không tham gia vào hoạt động thực tế, nhưng mỗi tháng phải tổ chức một cuộc họp cổ đông để công bố tài chính báo cáo công việc cho họ biết.”

“Những khoản tiền lớn trên mười vạn nếu muôn thông qua cần phải được đại cổ đông ký tên tán thành. Anh em giao cổ phần cho anh quản lý, anh giúp em giải quyết nó. Nếu chẳng may gặp phải chuyện trong đại gì, anh có thể trực tiếp quyết định.”

“Được.” Tuy nói như vậy, nhưng nếu có chuyện trọng đại gì thì bọn họ nhất định cũng phải gọi điện thoại hỏi thăm cô trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.