Cố Vân Khê chậm rãi uống một ngụm trà, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Tôi không biết vì sao các ông theo dõi bọn tôi. Nhưng, các ông chọn sai mục tiêu rồi, tôi không phải người mà ông có thể trêu chọc.”
Cô cũng rất bất ngờ, Chu Ngọc Thành lại có lai lịch như vậy. Khó trách ông ta lại có thể dễ dàng ngụy trang như vậy.
Người đàn ông kia từ trong đám người đi ra, lấy ra một bộ còng tay, tra vào tay Chu Ngọc Thành.
Trước mắt Chu Ngọc Thành từng đợt biến thành màu đen, vốn mọi chuyện còn đang rất tốt, hết thảy cũng đều rất thuận lợi, sao lại… rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào chứ?
“Bộ trưởng, tôi là người làm ăn trong sạch, ngài hẳn là rõ ràng nhất, tôi đây là bị người ta hãm hại, ngài mau cản bọn họ lại đi. Các ngài cứ làm việc xằng bậy như vậy về sau ai còn dám đến Hải Thành đầu tư nữa chứ?”
Hắn còn không quên kích động mọi người xung quanh về phía mình: “Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn xem, nơi này ngay cả chỗ nói lý lẽ cũng không có, bọn họ cứ thích bắt người lung tung như vậy đấy. Mọi người ngàn vạn lần không nên tới nơi này đầu tư, có khi ngay cả mạng mình cũng không giữ được.”
Đám đông xôn xao, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán.
Bộ trưởng cau mày, liên quan đến ngoại giao không phải là việc nhỏ, nên lên tiếng nói: “Vị đồng chí này, mời anh xuất trình giấy tờ.”
Người đàn ông kia rất sảng khoái đưa ra giấy tờ cho ông, bộ trưởng nhất thời thay đổi sắc mặt, đúng thật là cảnh sát. Xem ra, bọn họ thật sự là bị Chu Ngọc Thành đùa giỡn.
Trong lòng Bộ trưởng tức giận không thôi, không biết là phân đoạn nào bên dưới ông đã xảy ra sai lầm, ông nhất định phải điều tra lại thật kỹ.
Nhưng trước mắt, ông phải cho khách nước ngoài một lời giải thích hợp lý, nếu không chuyện lần này sẽ để lại ảnh hưởng xấu trong mắt bọn họ, không riêng gì đối với Hải Thành, mà là công tác thu hút vốn đầu tư nước ngoài của cả nước đều sẽ bị liên lụy.
Nhất là nước bọn họ hiện đang trong giai đoạn đặc biệt mẫn cảm như vậy, càng không thể xảy ra sự cố được.
Lúc này, Cố Vân Khê đứng dậy, nói: “Các vị, để tôi giới thiệu bản thân một chút.” Cô có thể gây chuyện, cũng có thể giải quyết thật tốt.
Chờ ánh mắt mọi người đều đổ dồn hết trên người cô, cô mới lớn tiếng nói: “Tôi tên là Cố Vân Khê, học sinh lớp thiếu niên, cũng chính là là nơi người ta hay gọi là ‘thiên tài’”. Bất kể trong ngoài nước, mọi người đều có một loại cuồng nhiệt đối với thiên tài: “A, cô ấy là thiên tài?”
Cố Vân Khê cười tủm tỉm gật đầ: ” Teletubbies Tứ Hải và nồi cơm điện Tứ Hải đều là sản phẩm tôi nghiên cứu vào năm 14 tuổi, hiện giờ đang được đưa ra thị trường với số lượng lớn, hoan nghênh mọi người đến tham quan và hợp tác.”
Tranh thủ lần này quảng cáo cho việc làm ăn của mình luôn, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Mọi người kinh ngạc: “Cái gì? Nồi cơm điện Tứ Hải là do cô khi mười bốn tuổi nghiên cứu phát triển sao?”
“Đúng vậy.”
Mike cười khẽ, nói: “Phần mềm ‘Tất Thắng’ cũng là tác phẩm thiết kế của cô ấy.”
Nếu nói nồi cơm điện Tứ Hải thì bọn họ chưa chắc đã biết, vì có một số gia đình ở đây món chính của bọn họ không phải là cơm.
Nhưng, phần mềm ‘Tất thắng’ nha, hầu hết các thương nhân trong và ngoài nước đều biết, vì bọn họ bình thường đều đang sử dụng.
“A, cô còn trẻ như vậy sao?”
“Tôi không dám tự xưng mình thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tôi có thể dựa vào bản thân mà nuôi sống chính mình. Không nói đến cái khác, chỉ cần riêng phần mềm ‘tất thắng’ là tôi cũng đã có thể cả đời này không lo ăn không lo mặc.” Cố Vân Khê ý cười dịu dàng chỉ vào Chu Ngọc Thành: “Xin hỏi các vị, nếu đã như vậy, tôi còn cần lừa gạt một lão già có chút tiền kia sao?”
Một vị khách nước ngoài lớn tiếng nói: “Đương nhiên là không cần, có những người trẻ tuổi đẹp trai cầm trang sức đắt tiền xếp hàng cầu xin cô còn phải xin phép nữa.”
Giá trị con người lớn đến như vậy, tài hoa nhiều đến như vậy, phải có được một đối tượng tốt nhất.
Còn người đàn ông này thì có cái gì nha: lớn lên thì xấu, không có khí chất còn không có tố chất, một chút cũng không ưu tú, chỉ người mù mới có thể coi trọng ông ta.
Lại nói người đàn ông kia còn chưa chắc có tiền, lại còn nói người ta lừa tiền mình, đúng là khiến người ta cười c.h.ế.t mà.
Trong lòng của Chu Ngọc Thành một mảnh lạnh lẽo, mục tiêu của ông ta ban đầu vốn là Cố Vân Thải, sao lại nhận lầm người?