Cố Vân Thải như trút được gánh nặng, vui vẻ ôm lấy em gái, “Cảm ơn em, em thật tốt.”
Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, chị cô thật sự rất dễ bị lừa nha.
Cô có chút không đành lòng lừa gạt cô ấy, nhưng, chuyện nên làm cô cũng đã làm rồi, con đường còn lại là do cô ấy chọn.
“Bỗng nhiên em có chút muốn ăn loại mì ăn liền lần trước em ăn ở HK nha. Ăn rất ngon.”
Cố Vân Thải sờ sờ đầu em gái, “Mì ăn liền? Trong nước cũng có, để chị mua cho em một hộp, có được không?”
Cố Vân Khê thèm nhỏ dãi, không ngừng nhớ lại tô mỳ kia: “Hương vị không giống nhau, sợi mì trơn trượt, vị canh nồng đậm, độ cay vừa phải, đồ ăn trong đó cũng có rất nhiều, nào là có mì thịt bò dưa chua, mì thịt bò kho tàu, mì sườn, đặc biệt ngon. Chị, em rất muốn ăn, làm sao bây giờ?”
Nhìn bộ dáng đáng thương của em gái mình, Cố Vân Thải hận không thể đem thứ tốt nhất thế gian đưa đến trước mặt cô.
“Như vậy a, chờ chị trở về nghiên cứu một chút, xem có thể nấu được ra vị em miêu tả hay không?”
“Thật sao? Thật tốt quá, em rất muốn ăn thử nha.”Cố Vân Khê vui vẻ nở nụ cười, rót canh mê cho chị, dỗ Cố Vân Thải hận không thể lập tức về nhà phục chế mì ăn liền.
“Em còn nhớ hương vị nó như thế nào không? Được, chị sẽ ghi nhớ kỹ để làm thử.”Cố Vân Khê chống má nhìn chị mình, trên mặt vô cùng vui vẻ. Cô chắc hẳn chị phải chuẩn bị một quyển bách khoa mỹ thực.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, chính là hướng dẫn chị gái cô tập trung vào nghiên cứu phát triển thực phẩm, làm một người đầu bếp thực sự chứ không phải chủ quầy hàng bán thịt nướng kia. Du sao chị gái của cô cũng rất đơn giản, cô ấy muốn được người ta công nhận, được người ta khen ngợi, vì như thế có thể mang đến cho cô ấy hạnh phúc cùng cảm giác thành tựu.
Nghiên cứu phát triển thực phẩm cũng có thể đạt được loại hiệu quả này, chị cô cũng không cần phải vất vả đến như vậy. Thậm chí công việc này nếu như cô ấy có thể làm tốt còn mang đến cảm giác thành tựu lớn hơn nữa.
Mỗi lần nghiên cứu phát triển cũng rất giống nhau, chị ấy vừa nghiên cứu phát triển món ăn, sau đó vừa kiếm tiền, không phải quá hoàn mỹ sao?
“Đúng rồi, HK còn có kỹ thuật hút hết không khí, dùng chân không để đóng gói bánh mì và gạo. Thậm chí chocolate, tráng bánh ngọt, thịt tùng bánh ngọt, bánh mỳ dài …… thời gian bảo quản cũng rất dài, chỉ cần chúng ta dùng tay xé ra là có thể ăn, mùi vị của nó cũng rất ngon. Ai, sao lúc ấy em lại không nghĩ tới mua một chút mang về đây cho mọi người ăn thử chứ?”Cố Vân Khê ảo não vỗ vỗ đầu: “Chờ đến khi em ra nước ngoài, cũng không biết có thể ăn được những thứ này nữa hay không?”
Có trời mới biết, cô chỉ ăn bánh mì tươi ngon nhất trong ngày, ngày hôm sau tuyệt đối cũng sẽ không đụng vào.
Cố Vân Thải an ủi nói: “Ở nước ngoài hẳn là có.”
Cố Vân Khê mấp máy miệng, nói: “Khó mà nói được. Khẩu vị trong và ngoài nước chênh lệch rất lớn nhau, lại nói điểm tâm nước ngoài ngọt c.h.ế.t di được nha. Tề Thiệu cũng từng nói, anh ấy cho đến bây giờ cũng không ăn quen.”
“Khẩu vị của em trước giờ luôn thanh đạm.”Cố Vân Thải nghe cô nói như vậy, có chút sầu muộn. Tiểu Khê trước giờ không ăn được cay, không ăn được món có nhiều dầu mỡ, cũng tuyệt không ăn được món quá mặn hay quá ngọt.
Cố Vân Khê than thở, khuôn mặt nhăn nhúm, buồn rầu nói: “Đúng vậy, cũng không biết sau khi ra nước ngoài có thể quen với ẩm thực bên kia hay không? Nếu thật sự không được thì ăn ít một chút, cũng coi như là cơ giảm béo đi.”
Cố Vân Thải đau lòng không thôi, “Để chị nghĩ thử biện pháp xem sao.”
Nhiều năm sau, Cố Vân Thải bây giờ đã là nữ vương của giới ẩm thực, sau khi cô quay đầu nhớ lại những chuyện cũ này, không thể không nói, con đường dài nhất mà cô đã đi qua trong cuộc đời này, có lẽ là con đường của em gái cô xây dựng cho….