Bà Ngô nghe xong, nhưng một chữ bẻ đôi cũng không hiểu:
“Đang ở trong nước, nói tiếng Anh làm cái gì? Đúng là giỏi giả bộ.”
Bà ta chỉ biết có hai trường đại học nổi tiếng hàng đầu trong nước là Thanh Hoa và Bắc Kinh. Còn ở nước ngoài chỉ có Harvard và Cambridge.
“Học viện công nghệ Massachusetts.”Cố Vân Khê đổi sang tiếng Trung, giọng điệu lạnh nhạt tự nhiên, hoàn toàn không bị lời mỉa mai của bà cô già nào đó ảnh hưởng.
Mẹ Ngô giống như là nắm được nhược điểm của cô, lớn tiếng kêu lên: “MIT là cái trường ở xó nào? Tôi chưa từng nghe nói tới, mọi người đã từng nghe nói qua chưa?”
“Không có.”Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Cố Vân Khê nhướng mày, nghiêm túc thật sao? Là bọn họ có kiến thức nông cạn, hay đang giả bộ không biết?
Quên đi, phân tranh cao thấp với loại người này chính là lãng phí thời gian.
Cô chỉ muốn ăn tiệc rồi rời đi, trước khi ra nước ngoài còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Một giọng nói mãnh liệt vang lên: “Tôi biết đó, đó là trường công lập chính quy MIT, trường đại học hàng đầu nước Mỹ, xếp hạng thứ hai thế giới về chuyên ngành máy tính, radar cùng với hệ thống dẫn đường quán tính và phát triển các loại khoa học kỹ thuật đem lại cống hiến lớn lao cho nhân loại, bạn học Cố học có thể tiến vào ngôi trường chính quy với thành tích đứng đầu như vậy, là người cực kỳ ưu tú.”
Một người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã đi tới, mỉm cười với Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê có chút ngoài ý muốn, người này đúng là hiểu biết sâu rộng.
“Đúng vậy.”Cô đúng là muốn học những thứ này.
Bà Ngô như bị tát một cái, sắc mặt đỏ bừng.
Nhưng người này bà không thể trêu vào, đành phải câm miệng, xấu hổ cụp đuôi tìm một chỗ tránh né.
“Xin chào, tôi là Tưởng Quảng Xương, là một phóng viên, có thể phỏng vấn cô một lát không?”
“Phóng viên?”Cố Vân Khê vẻ mặt mê mang, phóng viên sao lại xuất hiện ở đám cưới? Chẳng lẽ cô dâu chú rể còn muốn lên TV?
“Tôi là bạn của Trần gia, được mời đến uống ly rượu mừng.”Tưởng Quảng Xương chủ động bày tỏ thiện ý: “Không ngờ gặp phải thiếu nữ thiên tài như cô, bệnh nghề nghiệp không nhịn được.”
Cố Vân Khê khẽ lắc đầu: “Thật ngại quá, tôi chỉ muốn an tâm ăn tiệc, hy vọng anh có thể hiểu cho.”
“Hiểu hiểu hiểu, vậy, có thể nói chuyện phiếm vài câu không?”
“Được.”
Cố Vân Khê kéo chị gái trở lại phòng 209, Tưởng Quảng Xương đi theo, anh ta rất thân thiện, cũng đặc biệt biết ăn nói, trước tiên giới thiệu tình huống của mình, là phóng viên làm việc ở đài truyền hình, còn chuẩn bị danh thiếp.
Mới nói vài câu liền hạ cảnh giác của đối phương xuống, nhanh chóng kéo gần quan hệ. Tưởng Quảng Xương cười hỏi, “Cố Vân Khê, cô định học chuyên ngành gì?”
Cố Vân Khê lười biếng dựa vào ghế, đôi mắt đen nhánh sáng ngời: “Máy tính, tôi cho rằng máy tính rất thú vị, việc làm trong tương lai cũng tương đối tốt.”
Tưởng Quảng Xương cười ha ha:
“Đó đúng là quyết định sáng suốt, hiện tại trong nước còn chưa phổ biến máy tính, nhưng máy tính ở các nước phát triển như Mỹ đã có ở từng nhà, học ngành này có thể kiếm được rất nhiều tiền, tiền lương ở Mỹ rất cao, không tới vài năm là có thể mua biệt thự xe sang.”
“Đúng rồi, sau khi học xong cô sẽ về nước chứ?”Anh hỏi cực kỳ tùy ý.
Giọng nói của Cố Vân Khê thờ ơ:
“Thuận theo tình hình đi, phải xem tình hình phát triển trong tương lai, bên nào có tiền đồ thì ở lại đó.”
Đây là ý tưởng chủ chốt của thời đại, rất nhiều người ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu cuối cùng lựa chọn ở lại nước Mỹ, chủ yếu là điều kiện vật chất tốt, có tiềm năng phát triển tốt hơn.
Cô đổi giọng: “Anh là phóng viên, vậy từng ra nước ngoài chưa?”
Cô tràn đầy khát khao đối với nước ngoài, ánh mắt sáng ngời: “Cuộc sống ở nước ngoài thật sự tốt như lời đồn sao?”
Cố Vân Thải ngồi một bên không nhịn được liếc mắt nhìn em gái một cái, hôm nay em gái có chút là lạ, em ấy vốn không phải là người coi trọng vật chất, đương nhiên cũng không thiếu tiền.
Tưởng Quảng Xương không phát hiện anh ta đang bị cô thăm dò:
“Đã đi ra nước ngoài tác nghiệp mấy lần, thế giới bên ngoài rất đặc sắc, nhà nhà đều có xe ô-tô, còn có TV tủ lạnh điều hòa máy tính, mỗi bữa đều ăn thịt bò bít tết, bánh mì, uống sữa bò…”
Cố Vân Khê càng hâm mộ, bộ dáng cô giống như tiếc rẻ thay gã phóng viên: “Nghe thật tuyệt, vậy sao anh không ở lại nước Mỹ?”
Tưởng Quảng Xương dõng dạc nói:
“Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, tôi vẫn thích đất nước của mình hơn, tuy rằng nghèo khó lạc hậu, nhưng chúng ta cũng đang cố gắng phát triển mà.”
“Nhưng thế hệ của các cô cậu không giống với chúng tôi, mọi người thông minh, có sức sáng tạo mạnh mẽ, tương lai thuộc về mọi người.”
Cố Vân Khê tràn đầy tự tin gật đầu, “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Trong mắt Tưởng Quảng Xương hiện lên nụ cười nồng đậm: “Hiện tại cô sắp ra nước ngoài, phải chuẩn bị nhiều tiền một chút, nhà nghèo đường giàu, chi phí sinh hoạt ở Mỹ quá cao, ăn một bữa cơm phải tốn mấy chục đô la.”
Cố Vân Khê nghẹn họng nhìn trân trối, khiếp sợ vô cùng: “Đắt như vậy? Là ăn sơn hào hải vị sao?”
Tưởng Quảng Xương nói cực kỳ nhẹ nhàng, bộ dáng người từng trải sóng to gió lớn: “Không phải, từng đó tiền chỉ có thể ăn đồ ăn đơn giản nhất.”
“Cho nên, cô phải mang theo đủ tiền, nếu không chỉ có thể đi làm thêm.”Tưởng Quảng Xương chủ động giới thiệu đủ loại tình huống ở nước ngoài, cuối cùng nói một câu: “Nghề phóng viên như chúng tôi không có bản lĩnh gì khác, chỉ có tin tức linh thông, mạng lưới quan hệ rộng rãi, có gì cần hỗ trợ cứ tới tìm tôi.”
“Được, cám ơn.”