Tưởng Quảng Xương kỳ quái hỏi ngược lại, “Cô không biết chuyện này sao?”
“Tôi chưa từng công khai ra bên ngoài, bọn họ làm sao biết được?”Cố Vân Khê trên mặt trăm mối suy tư nhưng vẫn không có cách nào lý giải được. Trong lòng cô có chút đề phòng, suy nghĩ kỹ lại một lượt những vấn đề trước đây cô đã sơ suất bỏ qua.
Rốt cuộc, đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Chiếu theo cách nói của anh ta, là do bên HK đã xảy ra vấn đề, nước cô và trong quân doanh thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Điều này làm cho Cố Vân Khê âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may, bên HK còn có thể khống chế được, hậu quả xấu đến đâu bọn họ vẫn có thể giải quyết.
“Vậy không rõ lắm.”Tưởng Quảng Xương cười ôn hòa, trông anh ta tựa như một thư sinh nho nhã, “Cô có thể từ từ suy nghĩ, chuyện này không vội.”
Anh ta trước giờ rất biết cách đàm phán, chưa từng thất bại bao giờ. Nhưng Cố Vân Khê cũng đã từng chọn ngành tâm lý học, đối với loại tâm tư của anh ta cô cũng đã nhìn thấu từ lâu.
Chỉ là trước khi ra nước ngoài cô muốn tặng anh trai mình một chiếc xe sang trọng để làm quà sinh nhật, cảm ơn anh ấy đã nuôi lớn cô trong những năm qua.
Cô có chút chần chừ, nói: “Anh thật sự có thể lấy được xe này sao? Không phải là gạt người chứ?”
Tưởng Quảng Xương mỉm cười, giọng nói chắc chắn, “Nếu cô vẫn không tin, cô có thể đi”
Cố Vân Khê không nói hai lời, cầm lấy túi xách rời đi.
Tưởng Quảng Xương nhìn bóng dáng lưu loát đi xa của cô, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, sao lại có loại người như vậy chứ? Còn không thèm thương lượng tiếp.
“Bạn học Cố Vân Khê, cô chờ một chút, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói.”
Cố Vân Khê cũng không quay đầu lại nhìn anh ta, phất phất tay rời đi: “Chờ anh xác định có thể chắc chắn mua được hàng, thì hãy lại đến nói chuyện với tôi đi.”
Tưởng Quảng Xương đưa mắt nhìn Cố Vân Khê rời đi, thần sắc dần dần ngưng trọng.
Không biết qua bao lâu, anh ta cầm lấy cà phê uống một hơi cạn sạch. “Phục vụ, tính tiền.”
Chờ Tưởng Quảng Xương đi ra khỏi quán cà phê, một bóng dáng cao lớn đi xuống lầu hai, không ai khác chính là Hoắc Vân Sơn.
Anh chậm rãi đi theo ra ngoài, tại một cửa hàng nhỏ ven đường nhanh chóng đi vào hẻm bên cạnh, một bàn tay nhỏ bé trắng noãn vươn tới kéo anh ta vào trong. Trong lòng bàn tay cô có một cái máy nho nhỏ, đèn đỏ không ngừng nhấp nháy. “Cầm lấy.”
Hoắc Vân Sơn im lặng hỏi: “Cái gì vậy?”
Cố Vân Khê cười híp mắt nói, “Tôi đã dán máy nghe trộm vào trong túi hắn.”Chính là lúc bỏ tiền vào trong túi cô là đã tranh thủ cài vào!
Hoắc Vân Sơn: … Không hổ là cô, Cố Vân Khê, cô vẫn ưu tú như vậy!
“Ở đâu ra vậy?”
Loại sản phẩm do quân đội kiểm soát này không thể lưu hành trên thị trường.
“Tự chế. “Cố Vân Khê theo lẽ đương nhiên, nói: “Từ khi biết người này có vấn đề, tôi không thể không nghĩ biện pháp để tự bảo vệ mình.”
Hoắc Vân Sơn sững sờ, đây mà cũng được coi là một trong những thủ đoạn bảo vệ tính mạng của cô sao? “Cô…Tự chế?”
Cố Vân Khê tập mãi cũng thành thói quen, đối với tình huống này cô bình thản nói: “Cái này cũng rất đơn giản, chỉ cần sinh viên chuyên ngành điện tử bọn tôi chịu tốn chút thời gian thì rất nhanh đã làm xong.”
“Tôi cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói qua về chuyện này.”Hoắc Vân Sơn cũng là sinh viên toàn năng, kiến thức hiểu biết vô cùng rộng.
“Khoảng cách để theo dõi của máy này bao nhiêu?”
“Vật liệu có hạn, cho nên chỉ có thể theo dõi trong vòng ba cây số.”Cố Vân Khê thật đáng tiếc, khoảng cách này so với khoảng cách ở thời hiện đại của cô còn cách rất xa.
Hoắc Vân Sơn dùng một loại ánh mắt người thường không thể hiểu được nhìn cô, 3km! Cô có biết mình đang nói gì không?
Phạm vi phát hiện của máy nghe trộm trong nước tối đã cũng chỉ có 1km thôi nha.
Cố Vân Khê hào hứng bừng bừng nói: “Trước thử xem có dùng được không đã.”
Hoắc Vân Sơn ấn nút xoay, đặt bên tai lắng nghe. Anh nghe được Tưởng Quảng Xương nói chuyện với ông chủ tiệm tạp hóa nhỏ, muốn mua thuốc lá.
Cố Vân Khê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có chút nóng vội, hỏi: “Có thể dùng được không?”
“Có thể, còn rất rõ ràng.”Hoắc Vân Sơn lật đi lật lại nhìn, yêu thích không muốn buông tay. “Cô còn máy nghe trộm nào không? Đưa cho tôi hết đi.”