Dưới cái nhìn chăm chú của Hoắc Vân Sơn, Cố Vân Khê tốn nửa ngày làm thành hai món đồ chơi nhỏ xong. Sau khi nhiều lần kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì mới giao cho hắn.
“Báo cáo thí nghiệm cho tôi.”
Cố Vân Khê có chút mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần, “Thông số kỹ thuật còn chưa chuẩn bị xong, gần đây tôi còn bận làm quạt mini, nên hiện tại không rảnh.”
Hoắc Vân Sơn:…
Mấy ngày kế tiếp, Cố Vân Khê bận tối mày tối mặt, tham số kỹ thuật của máy nghe trộm đều phải được sắp xếp sau đó viết lại thành một bản báo cáo để nộp lên.
Bản vẽ và số liệu của quạt nhỏ cũng cần phải xử lý tốt, một số kỹ thuật mã hóa còn phải được thí nghiệm rất lâu mới làm được.
Mà, Hoắc Vân Sơn tựa như thần long thấy đầu không thấy đuôi, mỗi ngày đều đi sớm về trễ.
Vài ngày sau, Cố Vân Khê nhận được điện thoại của Tưởng Quảng Xương, nói là đã nhận được hàng, có thể giao dịch.
“Đi đến Thâm Thành? Sao lại xa như vậy? Anh bảo người ta đưa tới đây đi, tôi có thể thêm tiền.” Cô chính là hào phóng như vậy đấy.
Tưởng Quảng Xương nói thẳng, “Bọn họ muốn đổi kỹ thuật theo dõi với cô, một tay giao xe, một tay giao hàng.”
Cố Vân Khê vừa nghe liền không đồng ý: “Cái này rất đắt, một chiếc xe làm sao đủ được? Chuyện làm ăn này không có lời, tôi không đồng ý. Tối thiểu phải là mười chiếc thì mới được.”
Trong điện thoại im lặng một hồi lâu, mới vang lên giọng nói của Tưởng Quảng Xương, “Tôi chỉ là người trung gian truyền lời, các người cứ tự mình gặp mặt nói chuyện đi.”
Cố Vân Khê không khỏi nghi hoặc, anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì đây?
“Tôi không muốn cùng bọn họ gặp mặt, vạn nhất có chuyện gì không phải là tôi chịu thiệt rồi sao?”
Tưởng Quảng Xương im lặng, “Đến lúc đó, tôi sẽ thay các người truyền lời với nhau. Bọn họ chỉ là sợ cô đưa cho hàng giả, nên đã cố ý mời một kỹ sư máy tính am hiểu về lĩnh vực này đi cùng. Dù sao, các người cũng không biết nhau, bọn họ có hoài nghi cũng là chuyện thường tình thôi, có đúng không?”
“Hàng giả?” Cố Vân Khê cười lạnh một tiếng, “Vậy được, tôi sẽ đi một chuyến gặp họ.” Cúp điện thoại, Cố Vân Khê liền gọi Hoắc Vân Sơn tới đây, đem sự tình nói rõ ràng ra.
Hoắc Vân Sơn gần đây bận nghe lén Tưởng Quảng Xương, nên cũng nhận được rất nhiều tin tức hữu dụng.
“Đây vốn là một tập đoàn buôn lậu khổng lồ, có rất nhiều quan hệ dây mơ rễ má với các thế lực lớn khác. Người bình thường không thể làm được việc kinh doanh như thế này. Nhưng người mà Tưởng Quảng Xương làm việc chung lại là cháu ruột của người đứng đầu tổ chức này, quanh năm hắn ta đều ở HK, hành tung vô cùng thần bí. Nghe đâu hắn ta cũng đã từng đi du học ở nước ngoài…”
Anh đem những gì có thể nói đều nói ra cho cô nghe, còn những gì không thể nói thì anh đều giữ lại.
Cố Vân Khê cũng không muốn biết quá nhiều chuyện, ông bà ta từng nói ‘tò mò hại c.h.ế.t con mèo’, vì thế cô cũng không hỏi thêm.
“Vậy, tôi có nên đi hay không?”
“Đi.” Hoắc Vân Sơn muốn đào hết đường dây buôn lậu này ra. Theo anh điều tra được trong tổ chức này có một phóng viên thâm niên của đài truyền hình thế lực vô cùng to lớn, hắn ta cũng có thể liên kết với vô số quan hệ trong và ngoài ngành.
“Yên tâm, cấp trên cũng đã lên tiếng, không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ cô. Tôi cũng sẽ tự mình dẫn đội đến đó. Cô cũng không cần làm chuyện gì nguy hiểm, chỉ cần lộ mặt ở Thâm Thành cho bọn chúng thấy là được.”
Cố Vân Khê khẽ mím môi, chuyện nà quá nguy hiểm cô thật sự không muốn làm. Cô dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ vị thành niên trói gà không chặt mà thôi, trong mắt một số người thì cô vẫn còn là một đứa bé.
Cô không muốn muốn mạo hiểm, cũng không muốn làm mồi nhắm cho người khác.
“Thiết bị kỹ thuật theo dõi kia thật sự đáng giá như vậy sao?”Bọn họ lại có thể kinh động đến nhiều người như vậy.
Hoắc Vân Sơn thần sắc vô cùng phức tạp nhìn cô: “Nhu cầu quyền quý quyết định giới hạn cao nhất của giá cả, tính khan hiếm càng thúc đẩy giá cả leo thang, hai thứ này kết hợp, cái thiết bị này cũng đã định trước kết quả của nó là vậy rồi, không thể thay đổi được.”
Cố Vân Khê mờ mịt nhìn xung quanh, “Tôi cho rằng, đó chỉ là một kỹ thuật bình thường.”
“Đó chỉ là suy nghĩ của cô.”Hoắc Vân Sơn rốt cuộc nhịn không được nữa châm chọc: “Cô cho rằng cô cùng người bình thường giống nhau sao, từ góc độ nào đó mà nói, cô chính là kẻ quái dị.”
Cố Vân Khê không nhịn được liếc mắt xem thường, anh mới là kẻ quái dị! Cả nhà anh mới là kẻ quái dị!
Hoắc Vân Sơn bỗng nhiên nói một câu: “Có lẽ sau chuyện này, cô phải đi với tôi đến quân doanh ở lại một thời gian.”