Một vị khách cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Tiểu Khê là ai vậy?”
Cố Hải Triều lập tức kiêu ngạo nói: “Em gái Cố Vân Khê của tôi, chính là đương chủ hiện tại của Mạc gia, cũng là người thừa kế quỹ gia tộc Mạc thị này.”
Toàn trường xôn xao không thôi, ong ong rung động: “Em gái cậu? Vậy tuổi hẳn là rất nhỏ đi, như thế nào…cô ấy hiện tại đang ở đâu?”
“Em gái tôi hiện tại có việc nên không tiện trở về, chuyện ở đây toàn quyền đều do tôi phụ trách.” Cố Hải Triều cũng không nhìn ánh mắt khác thường của người khác, thản nhiên nói.
Mặc kệ như thế nào, nghi thức đưa tang được tổ chức rất viên mãn, mọi người phong phong quang quang tiễn Mạc Thừa Ân đoạn đường cuối cùng.
Chờ đưa tang vừa kết thúc, Cố Hải Triều liền gọi điện thoại cho em gái.
“Tiểu Bát, cô nghĩ kỹ chưa?” Giọng Cố Vân Khê rất nhẹ nhàng.
Mạc Tam nhìn con gái một cái, giành hỏi trước: “Tại sao phải để nó vào đại lục học trung học? Đại lục rất lạc hậu, chất lượng giáo dục khẳng định kém xa HK.”
Điểm này đến bây giờ hắn ta vẫn nghĩ không ra.
Tâm tư Cố Vân Khê từ trước đến nay luôn rất kín đáo: “Tôi muốn người thừa kế, không chỉ có năng lực xuất chúng, còn phải có tình cảm gia đình. Tuy khoa học là không biên giới, nhưng nếu một nhà khoa học mà không có quốc tịch, đồng dạng với việc một thương nhân không từ thủ đoạn, tham lam. Một người doanh nhân muốn thành công trước hết phải có ý thức trách nhiệm xã hội, phải có trách nhiệm, đặc biệt có trách nhiệm.”
Đây là nền giáo dục từ nhỏ mà cô đã được truyền thụ, hôm nay cô sẽ truyền lại cho người sau, cô cũng không muốn để cho người kế tục này hủy đi một đời thanh danh của cô.
Giọng nói nghiêm túc của cô vang vọng toàn trường: “Tiểu Bát, tôi muốn cô trở thành một doanh nhân có trách nhiệm với gia tộc, với quốc gia, với xã hội, mà không phải trong mắt chỉ có tham lam, không có tình thân, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.”
Toàn trường lặng ngắt như tờ, tâm tình trăm vị đều hỗn tạp, bọn họ đều lớn lên ở HK, ấn tượng đối với đại lục chỉ ở trong vài câu nói hoài niệm của cha ông bọn họ.
Phần lớn mọi người đều chưa từng đi đến đại lục, chỉ nghe nói đại lục rất lạc hậu, bọn họ cũng không quá có tình cảm với quốc gia này.
Cố Vân Khê rất rõ ràng điểm này, những người này từ nhỏ tiếp nhận giáo dục theo kiểu chim ưng, chỉ biết có tình cảm với quân chủ quốc gia. Mà lúc này, bọn họ vẫn chưa trở về nơi đó một lần.
Vậy thì hãy để Tiểu Bát quay về đại lục sinh hoạt vài năm, chân chân thật thật cảm thụ truyền thừa văn hóa của mảnh đất này, biết gốc rễ của mình ở nơi nào, từ đó sinh ra lòng trung thành đối với quốc gia của mình. Cô ở tuổi này tính cách cùng tam quan còn chưa có định hình hoàn toàn, thế mà còn có thể dạy cho người ta một đạo lý lớn đến như vậy.
“Tôi chấp nhận.” Đây là quyết định của Tiểu Bát, ngữ khí cực kỳ kiên định.
“Rất tốt.” Cố Vân Khê hài lòng gật đầu: “Tôi sẽ cho người sắp xếp tốt tất cả, cố gắng học tập đi, tranh thủ sớm đuổi kịp bước chân của tôi.”
“Được.” Tiểu Bát muốn trở thành người phụ nữ ưu tú như Cố Vân Khê.
“Vậy cứ như vậy đi, tạm biệt.” Cố Vân Khê muốn cúp điện thoại, đứa con út của nhị phòng vội vàng gọi cô lại, nói: “Chờ một chút, tôi muốn gây dựng sự nghiệp, có thể cho tôi chút tiền gây dựng sự nghiệp không?”
Lòng mọi người ở đây đều bắt đầu rục rịch, bọn họ cũng có thể nghe theo chiều gió một chút thử xem sao, dù sao thì nếu việc gây dựng sự nghiệp thất bại cũng rất bình thường, có đúng không.
Cố Vân Khê cũng không cự tuyệt: “Cơ hội gây dựng sự nghiệp chỉ có một lần, anh phải chuẩn bị bản kế hoạch thật lỹ lưỡng, nếu có thể thông qua đợt xét duyệt, tôi có thể cấp cho hai mươi vạn tiền khởi động.”
Cô sẽ không coi tiền như rác mà tùy ý để bọn họ muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu đi.
Con trai út của nhị phòng nhướng mày: “Chỉ hai mươi vạn? Chút tiền này làm sao đủ chứ?”
Hơn nữa, còn phải chuẩn bị kế hoạch, sao lại phiền toái như vậy?
Cố Vân Khê thản nhiên nói: “Tôi mười bốn tuổi khi bắt đầu lập nghiệp trong người chỉ có khoản hai trăm khối, hôm nay số tài sản cá nhân tôi đã lên đến con số mấy chục triệu, thời gian chỉ trong khoản hơn hai năm.”
Người Mạc gia không dám tin, bọn họ nghe lầm rồi phải không?
Cho dù Mạc Thừa Ân còn sống, cũng không thể phát triển nhanh như vậy.
Điều này sao có thể?
Trả lời họ là tiếng beep và điện thoại bị cúp máy.
Mạc Tam lo lắng nhìn về phía Cố Hải Triều: “Cô ta nói thật sao?”
Cố Hải Triều khẽ mỉm cười, nói: “Là thật, em gái tôi mười bốn tuổi đã có thể dựa vào ăng ten tự chế thành công kiếm được thùng tiền đầu tiên, sau đó nghiên cứu phát triển nồi cơm điện Tứ Hải, bán nó đến các nơi trên thế giới, kiếm được khoản tiền lớn mua mấy trăm mẫu đất xây khu nhà xưởng, mười tòa nhà xưởng một nửa tự dùng, một nửa cho thuê, tài sản gia tộc khi ấy có khoản mấy chục triệu đi.”