Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 468



Hiện tại… cứ xem như lâu ngày sinh tình đi, nhìn thấy hắn ở bên cạnh, cô sẽ an tâm, trong lòng rất vui mừng.

Năm tháng yên tĩnh, an ấm làm bạn.

“Chờ tôi trưởng thành rồi nói.” Sang năm cô mới trưởng thành, gấp cái gì?

Hình thức ở chung này của bọn họ cũng không tồi, cùng nhau ăn ở, chỉ là không có hành vi thân mật đi quá giới hạn.

Tề Thiệu có chút mất mát, còn gần nửa năm, nhưng rất nhanh hắn đã xốc lại tinh thần, hăng hái bừng bừng nói:

“Được, tôi sẽ tổ chức cho em một buổi lễ trưởng thành long trọng nhất.”

Cố Vân Khê hoảng sợ. “Không không không, không cần, để tôi yên lặng ăn bánh ngọt là được rồi.”

Cô không phải sợ xã giao, mà là có cảm giác là lạ, bình thường lễ trưởng thành đều là cha mẹ tổ chức cho con cái, chưa từng thấy ai được bạn trai tương lai giành làm cho?

Tề Thiệu chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.

Trong phòng thí nghiệm, mọi người khẩn trương vây quanh máy tính, hai mắt mở to nhìn chăm chú màn hình, trong phòng yên tĩnh đến lạ, chỉ nghe được tiếng gõ bàn phím “lạch cạch” phát ra.

“Một chút, chỉ cần thêm một chút.”

Giáo sư Miller nhìn rất bình tĩnh, nhưng khuôn mặt căng thẳng tiết lộ tâm tình chân thật của ông lúc này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 103: C103: Phiên Ngoại Của Z&m

Chỉ có thiếu nữ đang ngồi trước máy tính mới thật sự bình tĩnh, mười ngón tay trắng noãn tung bay trên bàn phím, linh động và nhanh nhẹn.

“Bắt đầu đếm ngược.” Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi nhếch lên. “Mười, chín, tám,…”

Theo con số trên màn hình đang nhanh chóng giảm xuống, bầu không khí trong phòng càng ngày càng căng thẳng, mọi người không hẹn mà cùng nín thở, tim đập lợi hại.

“…hai, một, khởi động.” Màn hình tối sầm, lòng mọi người trầm xuống, thất bại rồi?

Nhưng vào lúc này, màn hình xuất hiện một logo thật lớn, đi theo tiếng nhạc sục sôi, một bức tranh thủy mặc vẽ cảnh núi sông từ từ hiện ta, một thế giới màu sắc sặc sỡ cứ như vậy ra đời.

“Chào mừng đến với kỷ nguyên lướt sóng.” Một hàng chữ tiếng Trung, một hàng chữ tiếng Anh dừng lại song song trên màn hình.

Giáo sư Miller đôi mắt sáng lên một cách lạ thường, lẩm bẩm: “Có chữ viết, có hình ảnh, có âm thanh, cái gì cũng có!”

Một tiếng hoan hô mãnh liệt vang lên. “A a a, chúng ta thành công rồi.” Mọi người hoan hô, vui vẻ ôm lấy nhau hưng phấn chúc mừng, tiếng thét chói tai muốn lật nóc nhà.

“Bạn học Cố, bạn học Cố, thật tuyệt vời, tôi thật sự yêu cô c.h.ế.t mất.”

Ở cửa ải cuối cùng của hạng mục bị kẹt, tất cả mọi người gấp đến giậm chân, tưởng là phương hướng thí nghiệm sai lầm, lúc ấy ai cũng uể oải muốn chết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

Bởi vì phương hướng sai lầm, có nghĩa là quá trình thí nghiệm phía trước đều hỏng, những gì bọn họ làm đến nay đều vô dụng.

Giáo sư Miller tuy rằng cực lực trấn an mọi người, nhưng lúc ấy tất cả mọi người lâm vào mê mang, lòng tự tin bị hủy diệt, đả kích rất lớn.

Là Cố Vân Khê đứng ra, kiên trì phương hướng là đúng rồi, bọn họ gặp phải vấn đề kỹ thuật khó khăn.

Trong ánh mắt không tin tưởng của mọi người, cô đưa ra một khái niệm mang tính xây dựng cao, một khái niệm mới chưa từng có.

Còn kiên trì để cho tất cả mọi người nghe cô, chiếu theo khái niệm của cô đi làm mẫu.

Mọi người không tin, nhưng không chịu nổi giáo sư Miller đứng về phía cô, chỉ nghe theo sự chỉ huy của cô.

Hóa ra cô ấy đã đúng!

Cố Vân Khê thở ra một hơi thật dài, như trút được gánh nặng, hạng mục thí nghiệm này cuối cùng cũng hoàn thành.

Bỗng nhiên, một nữ sinh nhào tới ôm lấy cô, “Cố, vì chuyện trước kia xin lỗi cô, cô nói đúng.

Những người khác cũng chạy tới, “Cảm ơn cô đã kiên trì, cảm ơn a.”

Giờ khắc này, tất cả mâu thuẫn cùng thành kiến đều hóa thành hư ảo, chỉ có tràn đầy vui sướng cùng đồng ý.

Cố Vân Khê vui vẻ ôm mọi người, hưởng thụ thời khắc thành công này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 220

Giáo sư Miller vỗ vỗ bả vai cô. “Cố, cám ơn.”

Đưa cô vào đoàn đội là chuyện chính xác nhất ông từng làm.

Cố Vân Khê hơi ngạc nhiên: “Giáo sư, sao đến thầy cũng khách sáo như vậy?”

“Lúc đó, thầy cũng d.a.o động.” Giáo sư Miller cũng là người, mà đã là người cũng có lúc hoài nghi sự kiên trì của mình. “Nhưng, không có con đường thứ hai để đi, nếu lật đổ làm lại, có nghĩa là tâm huyết hơn hai năm của mọi người trôi theo dòng nước, vốn đầu tư rót vào dự án này đều thành công dã tràng.”

“Cố, sao cô có thể kiên trì như vậy? Áp lực lớn như vậy cũng chưa từng thấy cô d.a.o động.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.