Cô ta rõ ràng là châm ngòi ly gián, muốn anh hoàn toàn trở mặt với anh em Cố gia.
Nhưng ngoài dự liệu của cô, Cố Hải Triều rất bình tĩnh, nói: “Bình thường, ở nhà chúng ta, Tiểu Khê mới là người có quyền nói chuyện lớn nhất.”
Anh chỉ là người nói chuyện với bên ngoài thôi, nhưng Cố Vân Khê mới là người quyết định hết tất cả ở phía sau.
“Cái gì?” Yến Thanh Thanh như không nghe rõ.
Cố Hải Triều không giải thích, mà nhìn về phía Cố Vân Khê, nói: “Tiểu Khê, em đồng ý hôn sự này không?”
Cố Vân Khê chậm rãi cầm lấy bánh mì nướng cắn một miếng, nói: “Anh đã là người trưởng thành, em tôn trọng tất cả quyết định của anh, chỉ cần anh không hối hận là được.”
Nghe lời này, tâm tình Cố Hải Triều nhất thời không rõ là thoải mái, hay là rối rắm.
“Tiểu Khê…”
Cố Vân Khê liếc mắt một cái, lời của Cố Hải Ba liền nuốt trở lại.
Chờ cơm nước xong, Cố Vân Khê chậm rãi trở về phòng thu dọn đồ đạc, Cố Hải Ba đuổi theo, nói: “Tiểu Khê, sao em không ngăn cản họ chứ? Anh trai nhất định sẽ nghe lời em.”
Cố Vân Khê mỉm cười, nói: “Loại chuyện này càng ngăn cản bọn họ càng làm đến cùng, chúng ta cần gì phải làm vậy chứ?”
Cô còn cười, Cố Vân Thải ngược lại lo muốn chết: “Nhưng chúng ta không thể trơ mắt nhìn anh cả nhảy vào hố lửa được.”
Cố Vân Khê cười trấn an bọn họ, nói: “Không vội, bọn họ không làm được.”
“Thật sao?”
“Thật đấy.”
Có những lời này của Cố Vân Khê, anh em Cố Hải Ba hoàn toàn yên tâm, lời của em gái bọn họ cho tới bây giờ không hề sai.
Sau đó, Yến Thanh Thanh ngạc nhiên phát hiện, mặc kệ cô cố ý gây sự như thế nào, người Cố gia đều thờ ơ với cô ta.
“Là Tiểu Khê không cho phép bọn họ nói chuyện với em, anh đối với bọn họ cũng quá phóng túng rồi đấy…”
Yến Thanh Thanh đảo mắt, chua ngoa nói: “Ngọc bất trác bất thành khí, người không học không biết nghĩa. Anh thân là anh cả, vẫn là phải nghiêm khắc quản giáo bọn họ, nếu không trong tương lai phải chịu thiệt thòi lớn đấy. Hay là bây giờ anh cắt đứt phí sinh hoạt của bọn họ hết đi, để cho bọn họ chịu chút đau khổ sẽ nghe lời hơn?”
Cố Hải Triều:… Anh bỗng nhiên cảm thấy cô ta thật ngu xuẩn, thật cay nghiệt, sao cô ta lại thế này chứ?
Đoạn đường này vô cùng yên bình, anh em Cố gia thoải mái vui chơi sau đó thì đi ngủ, hoàn toàn không ai có ý định ngăn cản hôn sự của bọn họ. Ngược lại, Yến Thanh Thanh lại là người gây chuyện.
Đối lập quá rõ ràng, có chút thê thảm không nỡ nhìn, Cố Hải Triều không khỏi che mặt thở dài.
Đến Las Vegas, đoàn người trực tiếp gọi xe đến chỗ đăng ký kết hôn.
Yến Thanh Thanh kéo Cố Hải Triều đi phía trước, cố ý lớn tiếng nói: “Chính là chỗ này, chúng ta vào đăng ký đi.”
Cố Vân Khê chậm rãi đi theo phía sau bọn họ, đôi mắt đẹp lưu chuyển, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngay tại một khắc bọn họ đi vào, một giọng nói lớn gọi cô ta lại: “Thanh Thanh.”
Thân thể Yến Thanh Thanh cứng đờ, mãnh liệt quay đầu lại, một bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đập vào mắt cô ta.
Tim cô ta không khỏi đau nhói, nước mắt chảy xuống…
Đây là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo sơ mi trắng quần tây, trời nóng cũng thắt cà vạt, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, đeo kính gọng vàng, nhã nhặn nho nhã, vừa nhìn đã biết bộ dáng trí thức cao.
Phong cách này hoàn toàn khác với Cố Hải Triều.
“Thanh Thanh, em tới M quốc sao không liên lạc với anh?”
Thanh âm cực kỳ ôn nhu, giống như tiếng nỉ non của tình nhân.
“Em…” Yến Thanh Thanh dâng trào cảm xúc, nước mắt như đê vỡ không ngừng tuôn trào ra: “Anh…”
Hai người gặp nhau, tâm tình kích động không ngừng bộc lộ trong lời nói, chỉ cần người mắt không mù đều nhìn ra được giữa bọn họ không chỉ đơn giản là bạn bè.
Cố Hải Triều nhíu mày, nói: “Thanh Thanh, anh ta là ai?”
Lời này của anh tựa như một chậu nước lạnh dội lên đầu cô ta. Yến Thanh Thanh lúc này mới trở lại hiện thực, tâm loạn như ma, lắp bắp nói: “Anh…anh ấy là hàng xóm lúc trước của em, Hàn Dịch.”
Hàn Dịch chậm rãi đi tới, ánh mắt chuyên chú nhìn Yến Thanh Thanh: “Thanh Thanh, em vẫn còn giận anh sao? Anh xin lỗi em, anh sẽ không làm em thất vọng nữa, lúc trước đều là do anh lo lắng không chu toàn, để cho em phải chịu nhiều ủy khuất như vậy. Anh cam đoan về sau sẽ không như vậy nữa.”
Những lời này làm cho Yến Thanh Thanh chua xót không thôi, sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm đến mức đó?
Hàn Dịch lại quay đầu, nho nhã lễ độ bày tỏ chân thành với Cố Hải Triều: “Vị tiên sinh này, cám ơn anh đã thay tôi chiếu cố Thanh Thanh.”
“Thay anh?” Sắc mặt Cố Hải Triều khẽ thay đổi, nắm đ.ấ.m dần dần cứng lại.
Hàn Dịch áy náy, nói: “Lúc trước Thanh Thanh là bạn gái của tôi. Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, cũng là mối tình đầu của nhau. Tôi cùng cô ấy lúc đó có chút hiểu lầm, mới vô tình liên lụy đến anh, đây đều là do chúng ta không đúng…”