Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 568



Tiếng gõ cửa vang lên, là Tề Thiệu mang đồ ăn khuya tới.

Cố Vân Khê nhìn thấy đ ĩa thịt kho, ánh mắt thoắt cái sáng lên.

Cô gắp một miếng thị kho bỏ vào trong miệng, nhất thời bị mùi thơm ngào ngạt làm mơ hồ, ăn thật ngon.

Ăn cùng với một muỗng cháo hoa mềm mại, thật sự là rất tuyệt.

“Anh tự đi ra ngoài mua?”

“Ừ, em thích ăn cái này.” Tề Thiệu thấy cô ăn ngon như vậy, tự nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn. “Ăn xong nên nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì thì gác lại, để sang ngày mai tiếp tục làm.”

Cố Vân Khê khẽ lắc đầu: “Kết thúc công việc sớm không muộn, có một số việc chỉ có tôi là rõ ràng nhất.”

Tâm trí cô luôn kiên định trước mọi việc, Tề Thiệu không khuyên được cô. “Em không cần lo lắng cho bà ấy.”

“Hả? Bà nội của em?” Cố Vân Khê sửng sốt một chút.

Tề Thiệu nhẹ giọng nói. “Thái độ của quản gia chính là thái độ của chưởng môn gia tộc Adams, quản gia rất kính trọng bà nội của em.”

Hắn có thể lấy nhỏ thấy lớn, thấy mầm biết cây, từ chỗ những chi tiết nhỏ nhặt có thể phân tích ra rất nhiều vấn đề phía sau.

“Bà ấy có thể nói nhắn em có việc bất trắc thì đi tìm gia tộc Adams xin giúp đỡ, chứng tỏ địa vị của bà ấy rất cao.”

Cố Vân Khê tán thành phân tích của hắn, vậy là đủ rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: Cái gì cũng học!

Cô chợt nghĩ: “Nếu Mạc lão phu nhân biết tình địch của mình không những không chết, ngược lại còn sống tốt như vậy, liệu bà ta có tức c.h.ế.t không?”

Cô càng nghĩ càng kích động: “Không được, tôi phải làm tâm trạng của bà mới được.”

Cô nhắn Chị Triệu: “Chị Triệu, gọi liên tục cho Mạc lão phu nhân, đến khi nào bà ta dậy nghe điện thoại thì thôi.”

Khóe miệng chị Triệu giật giật: “Hơn nửa đêm còn muốn đánh nhau?”

“Đúng vậy.”

Chỉ chốc lát sau, giọng nói rống giận của của Mạc lão thái thái truyền qua microphone. “Cố Vân Khê, mày lại làm cái quỷ gì vậy? Có biết giờ này là hơn nửa đêm không? HK và nước ngoài chênh lệch mười mấy giờ mày không biết sao?”

Chất lượng giấc ngủ của bà ta vốn đã kém, thật vất vả mới vào giấc ngủ, còn gặp ác mộng.

Cố Vân Khê nâng cằm cười khẽ: “Tôi có một chuyện vui muốn chia sẻ với bà.” “Việc vui?” Tinh thần Mạc lão phu nhân chấn động, chẳng lẽ cho bọn họ thêm tiền?

Đã quen với cuộc sống phú quý, bà ta đã sớm không chịu nổi: “Chuyện gì?”

Cố Vân Khê miệng lưỡi lanh lợi cực kỳ: “Tôi tìm được bà nội tôi, chính là Tô Mạn Châu …”

Không đợi cô nói xong, Mạc lão phu nhân liền phát ra một tiếng thét chói tai, “Không thể nào! Mày nói bậy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 97

Cố Vân Khê cười lạnh một tiếng: “Bây giờ bà ấy quyền cao chức trọng, ở nước Mỹ hô phong hoán vũ, tính kỹ mà nói trong đó còn có một phần công lao của bà.”

Thanh âm Mạc lão phu nhân phát run, nhưng miệng vẫn rất cứng rắn: “Cố Vân Khê, mày nói dối cũng không thèm viết kịch bản trước sao, nếu bà ta còn sống, sao có thể không quay trở về trả thù tao?”

“Trả thù? Ha ha, bà có nghĩ tới khả năng này hay không, bà nội ruột của tôi căn bản không thèm đếm xỉa mấy trò mèo đó của bà.” Cố Vân Khê rất biết đả kích nhược điểm của đối phương, hiểu cần phải làm như thế nào đối phương mới chịu nỗi đau chí mạng nhất.

“Bà thật thảm hại, bà dùng hết tất cả thủ đoạn đi đối phó với kẻ địch trong do bà tự tưởng tượng, nhưng căn bản người ta không để hạng tép riu như bà vào mắt, bà quá bé nhỏ không đáng kể, bà nội của tôi đã quên bà sạch sẽ từ lâu rồi.”

“A a a…” Mạc lão phu nhân hoàn toàn bị đả kích.

Đêm hôm khuya khoắt, Cố Vân Khê làm cho tâm tình Mạc lão phu nhân sụp đổ, nhất thời tinh thần của cô cảm thấy cực kỳ thư thả.

Quả nhiên, cảm giác hưởng thụ hạnh phúc được xây dựng trên thống khổ của người khác quá sảng khoái!

Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Khê vừa thức dậy liền nhận được tin tức, tối qua Mạc lão phu nhân được đưa đi bệnh viện cấp cứu trong đêm, nghe nói là bệnh tim đột nhiên phát tác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 84

Khóe miệng cô nhếch lên, nhìn về phía quản gia của gia tộc Adams: “Ông nói với Tô Mạn Châu một tiếng đi.”

Bất kể như thế nào, coi như là cho bà ấy một câu trả lời thỏa đáng.

“Vâng, tối hôm qua phu nhân có nói, nếu điều kiện cho phép, bà ấy muốn về quê tảo mộ, nếu có duyên sẽ còn gặp lại.”

Cố Vân Khê có chút ngoài ý muốn, có nghĩa là bà ấy tạm thời thay đổi ý định?

“Được, nếu có ảnh chụp, tôi sẽ gửi qua bưu điện, tạm biệt.”

Đoàn người Cố Vân Khê và Tề Thiệu ngồi lên chiếc xe màu đen, đi thẳng đến cửa khẩu của bến cảng, xếp hàng thông quan.

George cũng đi theo, ông ta nhìn giấy thông hành tạm thời trong tay, có chút lo lắng, trong một đêm có thể giải quyết êm đẹp hết mọi chuyện sao?

“Thật sự không có vấn đề? Có thể thuận lợi thông quan?”

“Yên tâm đi.” Cố Vân Khê liếc mắt, không phải chỉ là mấy tấm giấy thông hành tạm thời thôi sao? Với sức ảnh hưởng của Tề Thiệu bây giờ, đó còn chưa phải một bữa ăn sáng.

Đây là lần đầu tiên George đến HK, nhưng cấp dưới của ông ta đã thu thập được rất nhiều tư liệu liên quan.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.