“Đường cao tốc thông tin? Giải thích này… cũng tạm chấp nhận được.” Cố Vân Khê gọi anh nhỏ tới, giới thiệu cho hai người họ làm quen.
Cố Hải Ba biết kế hoạch của em gái, cũng cố ý thử phương hướng này một lần, ở công ty Internet nước ngoài khí thế kiếm tiền hừng hực, không có đạo lý trong nước không thể thực hiện được, đúng không?
Cậu là người trẻ tuổi, tự nhiên cũng có chí hướng xây dựng sự nghiệp riêng.
Ba người trò chuyện rất vui vẻ.
Đêm giao thừa, tất cả mọi người ở tứ hợp viện cùng nhau mừng năm mới, đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị từ sớm.
Cố Vân Thải đảm nhiệm chức trách của nữ chủ nhân trong gia đình, tất cả mọi việc lớn nhỏ đều do cô chỉ huy, làm mọi người xoay quanh cô.
Mà Cố Vân Khê đang cầm một cái chén nhỏ, canh giữ bên bếp lửa, nói hoa mỹ là nếm thử món ăn.
Cố Vân Thải gắp một cái nem rán vừa mới ra lò cho vào chén của Cố Vân Khê: “Tiểu Khê, mau đến đây nếm thử xem.”
Miệng Cố Vân Khê chưa từng ngừng nhai, cà tím nhồi thịt chiên giòn, thịt tẩm bột chiên giòn, thịt viên, mỗi món vừa nấu xong chị gái đều gắp cho cô ăn thử trước.
Cô cắn một miếng, nem rán ngoài giòn trong mềm, ăn ngon vô cùng.
“Phần nhân gói bên trong nêm nếm vừa vặn, không mặn không nhạt, ăn ngon lắm.”
Ăn thử nhưng ăn đến mức bụng no căng, cảm giác không thể ăn cơm tất niên.
Cô ăn món ngon, mùi thơm thức ăn mê người quanh quẩn ở chóp mũi, nhìn Khương Nghị và Tề Tĩnh, Cố Hải Triều đang hỗ trợ ở phòng bếp, nhìn qua chỗ Tề lão gia đang cùng cha con Trần gia làm sủi cảo, Thi Vân Vân đang nặn từng viên bánh trôi nấu chè, nhìn đến chỗ Cố Hải Ba và Tề Thiệu đang dọn dẹp đình viện, mọi người nói cười rôm rả, không khí đầm ấm vui vẻ.
Trái tim cô nóng hầm hập, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
“Tiểu Khê, anh cũng muốn ăn nem rán.”
Cố Vân Khê cầm bát nhỏ chạy tới đút cho Tề Thiệu, Tề Thiệu nhịn không được nở nụ cười, cô đã ăn cả ngày hôm nay nhưng vẫn rất hào hứng khi được nếm món mới.
“Vui vẻ như vậy sao?”
Rất ít khi thấy cô biểu lộ cảm xúc phóng khoáng như vậy, cả người đều tỏa ra bong bóng vui vẻ màu hồng phấn.
“Ừ, đây mới là không khí đến Giao thừa, tiễn năm cũ đi đón năm mới đến.” Cố Vân Khê nhớ tới lúc bọn họ du học ở Mỹ gần như không ăn Tết, đến đêm Giao thừa thì ra ngoài đi dạo, không có chút không khí vui vẻ nào.
Cố Hải Triều tò mò hỏi: “Giao thừa năm ngoái em làm gì?”
“Năm ngoái?” Cố Vân Khê nghiêm túc suy nghĩ. “Em ở trong phòng thí nghiệm, nước Mỹ không đón Tết âm lịch.”
Thi Vân Vân không dám tin, không phải chứ? Thảm như vậy?
“Tiểu Khê đáng thương, Tề Thiệu không mang đồ ăn ngon đến cho em sao?”
“Anh ấy không vào bên trong được.” Cố Vân Thải đau lòng muốn chết, lại gắp cho cô thêm hai cái nem rán. “Nào, lại ăn nhiều một chút.”
Tề Thiệu vội vàng ngăn cản: “Chị hai, đừng cho em ấy ăn quá nhiều đồ chiên, dạ dày Tiểu Khê yếu.”
Cố Vân Thải nhất thời quên mất: “Vậy để tôi nấu chút bánh trôi nhỏ nhân trái cây, Tiểu Khê thích ăn món đó.”
Tề lão gia tươi cười nói: “Nấu nhiều một chút, ông cũng thích ăn.”
Ông là người vui vẻ nhất ở đây, cuối cùng cũng đợi được ngày lành con trai út lấy vợ, nhà gái là cô gái mà ông tán thưởng nhất.
“Tôi cũng muốn ăn.”
“Đều có phần, mọi người đều có phần.”
Mọi người cùng nhau ăn cơm tất niên có các món ăn rất phong phú, cùng nhau xem chương trình Xuân vãn trên tivi, còn đốt pháo hoa, không khí vô cùng náo nhiệt.
Cố Vân Khê và Tề Thiệu kề vai nhau đứng dưới mái hiên, nhìn mọi người đang cười đùa ầm ĩ trong sân, không nhịn được khẽ cười.
Như bây giờ thật tốt.
Tề Thiệu nhẹ giọng hỏi cô: “Em thật sự không đi đốt pháo hoa với mọi người sao?”
“Không đi.” Cố Vân Khê thích ở một bên ngắm pháo hoa hơn.
Tề Thiệu nhịn không được nhẹ nhàng ôm vai cô: “Tiểu Khê, ngày mai hai chúng ta sẽ kết hôn, em có căng thẳng không?”
Cố Vân Khê sửng sốt một chút: “Anh căng thẳng sao?”
Đều là người từng trải qua đủ thứ sóng to gió lớn trên đời, bây giờ kết hôn có gì to lớn mà làm anh khẩn trương?
Lồ ng n.g.ự.c Tề Thiệu nóng bỏng: “Có một chút, nhưng vui vẻ hơn.”
“Ha ha ha, em cũng rất vui vẻ, cuộc sống của chúng ta sau này sẽ rất hạnh phúc.”
Hai người ngọt ngào tạo thành một khoảng trời riêng, không ai muốn đi qua quấy rầy đôi tình nhân này.
Tề Tĩnh đứng từ xa nhìn qua, đáy lòng dâng lên một hồi chua xót quen thuộc.
Phía sau truyền đến một giọng nói: “A Tĩnh, cậu không sao chứ?”
Là Khương Nghị, hai người lại trở thành bạn tốt, không có gì giấu giếm lẫn nhau.
Trên gương mặt tuấn tú của Tề Tĩnh không chút thay đổi hỏi ngược lại Khương Nghị: “Tôi có thể có tâm sự gì chứ?”
Có chút tâm sự biết trong bí mật là tốt rồi, không cần phải thể hiện ra trên mặt.
Khương Nghị làm sao không biết chút tâm sự kia của y, nhưng Cố Vân Khê thích Tề Thiệu, tình yêu thì không có biện pháp cưỡng cầu, ép buộc sao có thể có hạnh phúc lâu dài.