“Sếp lớn của Uy Nhuyễn, George.”
Người Mạc gia nghe xong trợn mắt há hốc mồm: “Dọa c.h.ế.t tôi, nhân vật lớn như vậy sao lại tới đây?”
Nhất thời cảm thấy đẳng cấp của tiệc cưới lập tức tăng lên vô hạn.
Ai đó đã hỏi câu đó trước mặt George.
George ngồi lười biếng, khí thế cường đại, phong thái nhà lãnh đạo lâu năm trên thương trường biểu lộ rõ ràng, ông ta hơi nhướng mày: “Tôi từng hợp tác với Cố Vân Khê, cô ấy bán trang web email do cô ấy sáng lập cho tôi.”
Ông ta tùy tiện kể lại, nhưng lại gợi lên lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người ở đây: “Cô ấy bán cho ngài giá bao nhiêu?”
George thản nhiên nói: “Không nhiều lắm, cũng chỉ năm trăm triệu đô la thôi.”
Vừa dứt câu, hiện trường nháy mắt xôn xao, 500 triệu USD? Bọn họ không nghe nhầm chứ?
Còn giáo viên bình thường thì sao? Giáo viên trị giá 500 triệu đô la có thể bình thường sao?
Học sinh lớp đặc huấn chỉ biết giáo viên nhà mình cực kỳ trâu bò, nhưng không nghĩ là trâu bò đến mức độ này, quá kinh hãi.
Có nhiều tiền như vậy, còn yên lặng chạy đi làm giáo viên, thật sự là một người giàu tình cảm.
Nhóm ông lớn trong giới học thuật của lão Triệu đưa tới nghe xong lại thấy không ngoài dự đoán chút nào, lãnh đạo lúc ấy đã nói Cố Vân Khê quyên góp một tỷ đô la Mỹ, đoán chừng cô đã vét sạch của cải.
Chính là cái người George phiền phức này, rốt cuộc yên tâm cái gì?
Cố Vân Khê nghe tin chạy tới, thật muốn đánh ông ta một trận. “George, ông mau câm miệng đi.”
Cô sớm biết người này lòng dạ hẹp hòi, nhưng không nghĩ tới ông ta dám chọn tình huống này làm khó cô.
Không phải cô chỉ gửi hai cái email nhóm sao? Thật là hẹp hòi.
George mơ hồ có chút tự đắc: “Đánh cược của chúng ta trước đây còn tính không?”
Cố Vân Khê lạnh lùng nhìn ông ta: “Đương nhiên, mười năm sau gặp lại, ômg thua là chuyện chắc chắn rồi.” Đây là ông ta ép cô, đồ hỗn trướng bại hoại.
Jennifer kế bên George bỗng nhiên chen vào nói: “Cố tiểu thư, luận văn tốt nghiệp của cô được đăng trên tạp chí khoa học hàng đầu, được rất nhiều người tôn sùng là bài luận văn kinh điển, các giáo sư của các trường đại học danh tiếng có học thuật tương quan để thảo luận, cô nghĩ thế nào về chuyện này?”
Cố Vân Khê không kiêu ngạo không siểm nịnh, đứng trước vinh nhục không sợ hãi, “Tốt lắm, cuối cùng cũng đặt dấu chấm viên mãn cho quá trình cầu học chăm chỉ của tôi.” Jennifer có chút bất ngờ, cô gái này cũng quá bình tĩnh: “Sau khi về nước cô sẽ làm việc ở đâu? Có được trọng dụng hay không?”
Cố Vân Khê im lặng, nhìn cô ta thật lâu, người này thật sự chỉ là một người có tiền bình thường thôi sao?
“Tôi làm giảng viên đại học, đào tạo một nhóm sinh viên xuất sắc, sau khi kết hôn tôi lựa chọn về với gia đình và dành phần lớn thời gian của mình để quản lý chuyện trong nhà.”
Tề Thiệu đứng một bên nghe thấy câu này đột nhiên cúi đầu nhìn cô, cô nói gì? Hắn không nghe nhầm chứ?
Nhưng nhìn thấy nụ cười nhạt quen thuộc, hắn lập tức phản ứng được, cô là đang quay người ta vòng vòng đây mà.
Jennifer đánh giá Cố Vân Khê, vẻ mặt tiếc hận. “Nếu như cô ở lại nước Mỹ phát triển, nói không chừng có thể trở thành Tiến sĩ hàng đầu của Viện Khoa học Quốc gia nước Mỹ, cô không cảm thấy hối tiếc sao?”
“Sẽ không, bởi vì tôi đã đạt được thành tựu phấn đấu cả đời của người khác, ở giai đoạn hiện tại tôi càng muốn hưởng thụ cuộc sống yên bình hơn.” Cố Vân Khê nhẹ nhàng khoe khoang. “Tất cả nỗ lực, cuối cùng không phải đều hướng đến mục đích hưởng thụ cuộc sống sao?”
George bỗng nhiên cười ha hả, Cố Vân Khê lành lạnh nhìn sang: “George, ông cười cái gì?”
Khách không mời mà đến, đáng lẽ ta không nên để cho bọn họ tham dự.
George cười ha ha: “Tôi cười người nào đó đang nói hươu nói vượn.”
Nhìn cô giống như người nhu nhược, nhưng trong lòng nuôi dã tâm bừng bừng.
Ai có thể đạt được bằng tiến sĩ kép trong sáu năm? Ai có thể lăn lộn trong các hạng mục nghiên cứu quân sự bí mật?
Cố Vân Khê cũng biết điều này, nhưng thế thì đã sao?
“Đúng vậy, có vẻ ông vẫn còn nhận thức về con người thật của mình, ông đã quen nói hươu nói vượn, là loại gian thương không đứng đắn lòng dạ hiểm độc, vì lợi ích cá nhân dám chà đạp pháp luật của nhà nước tư bản trên toàn thế giới.”
George: “…”
“Cô vẫn hung dữ như vậy, đây mới là con người thật của cô, giả bộ ngọt ngào làm gì.”
Nhìn hai người này đột nhiên xé rách lẫn nhau, tất cả mọi người nhìn đến ngây người.
Cố Vân Khê cố nén xúc động muốn đánh người xuống: “Hôm nay là ngày vui của tôi, nếu ông còn dám nói một câu không êm tai nữa, tôi sẽ ném ông ra ngoài, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho toàn thế giới, để mọi người biết ông bị mất mặt cỡ nào, được mời vào tiệc cưới của người khác nhưng chưa được bao lâu đã bị đuổi ra ngoài”
Vẻ mặt của George rạn nứt từng tấc một, nếu so về độ tàn nhẫn, cô là người tàn nhẫn nhất.
“Cô đã đồng ý đem quyền quản lý từ xa của trang web email cho tôi, không phải cô muốn đổi ý chứ?”