Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 629



Cố Vân Khê ngồi ở gian phòng bên cạnh cũng thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng, mắt không khỏi trừng lớn lên.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn sang, hiển nhiên Hoắc Vân Sơn ở bên cạnh cô cũng như bị sét đánh trúng, anh cho dù thế nào cũng không nghĩ tới Cố Như lại là cái người điên như vậy. Lúc trước nhìn còn rất tốt, có thể giao tiếp bình thường, sao bây giờ lại…

Trong phòng, Tề Tĩnh hoảng sợ lui về phía sau vài bước: “Cô đừng có tới đây, đừng tới đây.”

Nhân viên công tác đúng lúc giữ chặt Cố Như, nhưng Cố Như lúc này lại như bị điên, cô ta điên cuồng giãy dụa.

“Ông xã, em là vợ của anh, anh không phải rất yêu rất yêu em sao, anh còn nói sẽ mua rất nhiều trang sức châu báu cho em, đi đến đâu cũng sẽ mang em theo…”

Tề Tĩnh nghe vậy liền tái mặt, nói: “Dừng dừng, tôi không phải tới đây để nghe cô phát điên, nếu đầu óc cô thật sự có bệnh thì nhanh chóng đi trị đi.”

“Anh làm sao vậy? Anh… ” Cố Như bỗng nhiên mắt lộ ra một tia hung ác, lớn tiếng thét chói tai, nói: “Anh vẫn chưa quên Cố Vân Khê sao? Cô ta đã chết, đã chết, một người chết……”

Hai người sát vách vẻ mặt một lời khó nói hết, Hoắc Vân Sơn bỗng nhiên cảm thấy mình giống như lại biến thành một đại ngốc tử vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 60: C60 Người Yêu

Mà sắc mặt Tề Tĩnh lúc này cũng thâm trầm xuống: “Câm miệng, tôi không cho phép cô nguyền rủa cô ấy.”

Cố Như như là bị ủy khuất, hốc mắt đỏ bừng, nói: “Rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng được Cố Vân Khê chứ? Cô ta rốt cuộc có cái gì tốt? Cả ngày ốm yếu giả bộ nhu nhược, mục đích chính là vì lừa gạt những người đàn ông ngốc nghếch như các anh dính câu. Anh bị lừa rồi, cô ta căn bản không có hoàn mỹ như vậy, cô…”

Tề Tĩnh nghe cô ta nói nhăng nói cuội về Cố Vân Khê, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: “Tôi vô cùng ghét người có lòng ghen tị như cô. Bản thân không dựa vào nỗ lực của mình để phấn đấu, suốt ngày chỉ biết đỏ mắt lên ghen tị với người khác.”

“Ông xã, em mới là người yêu anh nhất, em cái gì cũng không cần, em chỉ cần anh yêu em…” Cố Như vừa hô vừa rơi lệ, nhìn thật đáng thương.

Cảm xúc của cô ta hiện tại phải nói là quá kích động, chỉ trong chốc lát miệng lại nói hươu nói vượn, bộ dáng bây giờ của cô ta cùng người bị bệnh thần kinh không không hề khác nhau.

Cố Vân Khê ở sát vách tinh thần cũng được buông lỏng, nói: “Chỉ có vậy thôi sao?”

Cô không biết Cố Như xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng cả người Cố Như đều có chỗ nào đó thật sự không thích hợp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cô cười trêu chọc, nói: “Trong khoảng thời gian ngắn tôi không phân biệt được, rốt cuộc là cô ấy có bệnh, hay là các người có bệnh.” Hoắc Vân Sơn nào biết Cố Như vốn đang yên đang lành nhưng khi vừa nhìn thấy người đàn ông này liền nổi điên lên chứ? Nhưng mà miệng của cô cũng thật độc nha.

“Quên đi, anh đưa em về.”

Cố Vân Khê sau khi đã xem xong thứ mình mong muốn, xoay người muốn rời đi. Bỗng nhiên dưới chân cô đụng phải thứ gì đó, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống. Hoắc Vân Sơn thấy vậy nhanh chóng nhào tới đỡ lấy cô.

Động tĩnh của hai người bên phía này có chút lớn, kinh động đến người cách vách.

Tề Tĩnh không khỏi ngây ngẩn cả người, nói: “Sao cô cũng ở đây?”

“Ông xã, cô ta là ai?” Cố Như hung hăng nhìn chằm chằm Cố Vân Khê: “Cô ta có phải là hồ ly tinh của anh nuôi ở bên ngoài không?”

Tề Tĩnh không dám tin nhìn về phía cô ta: “Cô không biết cô ấy sao?”

Các cô dù sao cũng đã từng sống cùng nhau nhiều năm, cho dù hiện tại bọn họ đã nhiều năm không gặp nhưng cũng không đến mức không nhận ra nhau được.

Tuy Cố Vân Khê hiện tại đã trưởng thành, cả người trở nên duyên dáng yêu kiều, nhưng toàn bộ hình dáng ngũ quan của cô là không thay đổi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 252: Đây là thiên kim tiểu thư hàng thật đấy!

Cố Vân Khê chớp chớp mắt, phát hiện chuyện này đúng là càng ngày càng thú vị rồi. “Cô nói thử xem, nếu Tề Tĩnh là chồng của cô, vậy hai người đã kết hôn khi nào vậy? Năm nay anh ta cũng chỉ mới mười chín tuổi, chưa tới tuổi kết hôn đâu.”

“Chúng ta…” Cố Như lập tức ngây ngẩn cả người, si ngốc nhìn Tề Tĩnh, nói: “Ông xã, hình như anh trẻ lại rồi, chuyện gì xảy ra vậy?”

Cố Vân Khê bỗng rơi vào trầm tư, cô ta rốt cuộc là đang giả ngây giả dại hay là thật sự tái sinh một lần nữa vậy? Cô luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.

Nhẫn nại của Tề Tĩnh hiện tại cũng đã đến cực hạn: “Cố Vân Khê, chún ta có thể đi chưa?”

Y một khắc cũng không muốn ở lại đây lâu, cảm giác bên tai liên tục nghe một người phụ nữ bị điên cứ một tiếng hai tiếng là ‘ông xã’ khiến cho y thật sự chịu không nổi.

Mỗi lần cô gái Cố Như này xuất hiện, đều mang đến cho y cảm giác không tốt gì. Y chỉ cầu mong cho kiếp này bọn họ không bao giờ gặp lại nữa.

Mỗi một chữ cô ta nói đều có độc, thật ghê tởm.

Chỉ là, tại sao cô ta lại khẳng định y thích Cố Vân Khê như vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.