Trái tim lạnh như băng của Khương Nghị trong nháy mắt tựa như được rót vào một dòng nước ấm, từ hôm nay trở đi, hắn đã có nhà rồi. Đó người vợ ôn nhu của hắn, sau này hắn sẽ có những đứa con của riêng mình, bọn họ mới là người một người.
“Không sao, các người muốn lên thì lên đi, sẵn tiện tôi sẽ cùng các người lên đó. Tôi cũng muốn để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy được bộ mặt thật của các người, loại người sinh con mà không nuôi, chính là bất nhân bất từ như thế nào. Lại nói, ngày hôm nay các người nuôi ra một đám con cái tâm thuật bất chính, phế vật như vậy chính là báo ứng của các người.”
Hai đứa con bọn họ đều luôn nghĩ không làm mà hưởng, còn muốn một bước lên trời. Rõ ràng là dựa vào sự nuôi dưỡng của hắn, thế mà sau lưng lại còn dám khinh thường hắn, đúng là phế vật. Mấu chốt là, bọn họ cũng không phải là đứa con hiếu thuận gì. “Cũng không biết, người cả nước sẽ đứng về phía các người hay là đứng về phía tôi đây?”
Cha Khương nghiêm mặt, lớn tiếng giận dữ nói: “Trên đời này không ai bỏ rơi cha mẹ của mình cả. Chúng tao cho mày sinh mệnh, nên mày phải nuôi chúng tao cả đời, đó là điều hiển nhiên. Mọi người nhất định sẽ đứng về phía chúng tao thôi.”
Loại người ham tư bán lợi này, chỉ biết giành phần lợi về cho mình, chưa bao giờ để ý đến sự sống c.h.ế.t của người khác, cho dù là m.á.u thịt của mình cũng có nhẫn tâm đ.â.m một nhát thì còn cần làm gì nữa chứ.
Cố Vân Thải không cần nghĩ ngợi liền cầm lấy cánh tay của người đàn ông, ánh mắt kiên định, nói: “Khương Nghị, em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh anh.”
Khương Nghị nhịn không được đỏ hốc mắt, ông trời đối với hắn cũng không quá tệ, có đúng không?
Cố Hải Triều kiên định nói: “Khương Nghị, tôi ủng hộ cậu đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, chúng tôi vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh cậu.”
Loại cha mẹ chồng như thế này ai mà chịu được chứ? Anh không thể để cho em gái mình chịu nửa điểm ủy khuất được. Bọn họ cứ ầm ĩ đi, càng ầm ĩ thì càng càng tốt, bọn họ hai tay tán thành hắn đoạn tuyệt với loại cha mẹ này
Một trong những phù rể của ngày hôm nay, Tề Tĩnh, hắn vỗ vai bạn thân an ủi: “Khương Nghị, chúng tôi sẽ cùng lên đài truyền hình với cậu, cậu đã làm rất tốt rồi.”
Cố Hải Ba cũng là phù rể, không chút do dự đứng ra, nói: “Mẫu từ tài tử hiếu, cha mẹ đều bất nhân bất từ, làm con cái thì không cần phải ngu hiếu đâu.”
Bọn họ cơ hồ là người đã cùng Khương Nghị lớn lên, tình cảm tựa như anh em, nên bọn họ biết rõ tính tình lẫn nhau, cũng biết rõ cuộc sống của đối phương như thế nào. Lúc trước, bọn họ cũng đã từng nhiều lần bất bình thay cho hắn. Tình cảm là phải xuất phát từ hai bên, bọn họ dựa vào cái gì mà chỉ bắt hắn một mình trả giá cho bọn họ vô điều kiện như vậy chứ? Trên đời này không có đạo lý như vậy.
Cha Khương không khỏi thẹn quá hóa giận, nói: “Câm miệng lại cho tôi. Đây là chuyện của nhà chúng tôi, liên quan gì đến người ngoài như các người chứ?”
Mẹ Khương cũng tức giận không chỗ phát ti3t, nói: “Khương Nghị, mẹ biết con bây giờ đã làm ông chủ, là người có quyền có thế. Nhưng con cũng không thể không nhận cha mẹ, anh chị em của con được, cho dù nói thế nào thì….”
Bà ta cùng chồng sau của mình sinh được hai nam một nữ, cuộc sống hiện tại cũng không được tốt lắm. Nếu muốn cả đời sau được hưởng vinh hoa phú quý, thì chỉ còn cách trông cậy vào đứa con trai này thôi.
Khương Nghị nhìn con gái bà ta một thân ngăn nắp xinh đẹp, dây chuyền vàng, nhẫn vàng, vòng tay vàng, quần áo giày dép…. tất cả đều là hắn mua cho bọn họ.
Không riêng gì cô ta, mà cuộc sống hiện tại của tất cả những người ở đây đều là hắn chu cấp cho bọn họ. Nhưng, làm như thế thì thay đổi được cái gì chứ? Tâm tính của bọn họ vẫn rách nát đến như vậy.
Phàm là người có nửa điểm quan tâm để hắn, thì bọn họ cũng sẽ không đi gây chuyện vào ngày trọng yếu nhất trong cuộc đời của hắn như vậy.
Hắn không khỏi tự giễu cười chính mình, hắn thế nhưng lại ngây thơ tin rằng mình có thể dùng tiền để đổi lại được tấm thân tình.
“Ai nói tôi là ông chú? Tôi chỉ là đi làm công cho người khác, tôi còn đang trả nợ……”
Con trai lớn của cha Khương cười ha hả nói: “Anh đùa cái gì vậy? Ai không biết anh là chủ nhà máy chứ? Anh đừng giả vờ khóc lóc kêu than nữa, sẽ không ai tin anh đâu.”
Nhìn nơi kết hôn xa hoa, nhìn một đôi vợ chồng mới cưới mặc loại trang phục đắc tiền như vậy, trong mắt anh ta khổng khỏi hiện lên một tia ghen tị. Bọn họ là cùng một người cha sinh ra, dựa vào cái gì mà cuộc sống của Khương Nghị có thể trải qua tốt đẹp đến như vậy chứ?
Cố Vân Thải nghe anh ta nói vậy cũng nổi trận lôi đình, khi hắn gặp chuyện thì bọn họ chỉ hận không thể trốn thật xa đi, nhưng hôm nay thấy hắn có được thành tựu như vậy thì một đám bắt đầu chạy đến trục lợi. Đúng là bọn tiểu nhân vong ân bội nghĩa mà.