Chu Ngọc Khiết ủy khuất nằm trong lòng mẹ, nước mắt lưng tròng, “Anh ấy đối với con là tình yêu đích thực, không chê con là người què.”
Hơn nữa, còn đẹp trai như vậy, còn có thể nói lời ngon tiếng ngọt, đối với người khác lãnh khốc vô tình, nhưng đối với cô thì ôn nhu săn sóc, cô có thể không động tâm sao?
Cô chỉ yêu một người đàn ông đẹp trai, thì có gì sai?
Chu Lương cũng không tin chuyện tình yêu này, hắn dám đánh cuộc, nếu như cô không phải là con gái một của Chu gia, thì tên đàn ông kia sẽ không thèm nhìn cô một cái.
“Ha ha, vậy tao sẽ đem mày gả cho nó.”
Chu Ngọc Khiết biến sắc, “Không được.”
Người đàn ông kia còn phải ngồi tù mười năm, cô cũng không muốn mang theo đứa bé chờ lâu như vậy, quá vất vả, hơn nữa, cô chịu không nổi ánh mắt khác thường của người khác.
Cô chính là đại tiểu thư của Chu gia, làm sao có thể sống thành một chuyện cười?
Cô ta không cho phép bất luận kẻ nào cười nhạo mình!
Hơn nữa, thứ cô muốn là một người đến ở rể, trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ do cô định đoạt, chứ không phải gả vào một gia đình bần hàn.
Chu Lương nhìn con gái tự tin lại tự ngạo, đầu đau dữ dội, khi cô còn nhỏ, bọn họ vội vàng dốc sức làm việc, trong lúc bất tri bất giác trưởng thành tính tình này, bây giờ cũng không bẻ lại được.
“Cái này không cần, cái kia không cần, vậy con nói xem làm sao bây giờ?”
Chu Ngọc Khiết từ nhỏ đã sống trong ánh mắt khác thường của mọi người, đặc biệt mẫn cảm, cũng bởi vậy mà dưỡng thành tính cách cố chấp.
Bình thường ở bên ngoài còn có thể giả bộ, nhưng hôm nay, còn giả bộ cái rắm.
“Tìm Cố Hải Triều đến làm người đổ vỏ, không phải cha đang chơi hắn sao? Chờ hắn cùng đường, chúng ta sẽ đứng ra, đến lúc đó, là tròn hay vuông đều do chúng ta định đoạt.”
Cho dù biết cô chưa kết hôn đã có thai, cũng phải nhéo mũi nhận đứa bé này, ngẫm lại liền hả giận.
“Còn nữa, tiểu nha đầu kia không phải muốn thi đậu lớp thiếu niên sao? tìm quan hệ giữ nó lại, cả đời này con muốn chèn ép nó, sẽ không để cho nó có tiền đồ, qua vài năm nữa liền gả nó cho một tên đàn ông thối nát, trải qua càng thảm càng tốt, đây chính là kết cục dám đắt tội con.”
Chu Lương nhíu mày, hắn là người không từ thủ đoạn, cho nên cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Chỉ là, có một chút không rõ, “Vì sao nhất định phải muốn hắn?”
Chu Ngọc Khiết nheo mắt lại, “Con không phục.”
Vốn định nắm đối phương trong tay, nhưng hôm nay cô ta một lòng phải bóp nát bốn anh em bọn họ. Bọn họ chỉ mất đi tiền đồ, nhưng cô là mất đi thể diện.
Hai vợ chồng Chu Lương nhìn nhau, từ đầu đến cuối không đề cập đến việc con gái phá thai, bác sĩ nói, sức khỏe Chu Ngọc Khiết không tốt, phá thai dễ dàng tạo thành thương tổn, sau này không thể mang thai.
Bọn họ chỉ có một đứa con gái duy nhất này, đứa nhỏ trong bụng Chu Ngọc Khiết cũng có vẻ đặc biệt quan trọng, là bảo bối nối dõi tông đường.
“Được, cha giúp con xử lý.”
Lúc này, hắn còn không biết kế hoạch của mình đã thất bại.
Chu Ngọc Khiết nhịn không được nở nụ cười, cô chỉ biết sẽ như vậy, mọi việc do cha mẹ nắm chắc, cô sợ cái gì? Cứ việc sống thôi.
Nhưng vào lúc này, tài xế hoảng hốt xông tới, “Ông chủ, không tốt rồi.”
Chu Lương giận tím mặt, vừa định lớn tiếng quát mắng, lại nhìn thấy phía sau tài xế là mấy người mặc cảnh phục, nhất thời biến sắc.
Người cầm đầu đưa ra thẻ công tác, giới thiệu thân phận của mình, sau đó liền nhìn về phía Chu Lương, “Ông là Chu Lương?”
“Là tôi.” Trong lòng Chu Lương có loại dự cảm không tốt.
Thần sắc người đàn ông cực kỳ nghiêm túc, “Có người tố cáo ông g.i.ế.c người, buôn lậu, trốn thuế, hiện tại ông đã bị bắt, đi theo chúng tôi.”
Người nhà họ Chu giống như sấm sét đánh trúng, bầu trời đều sập xuống, bắt giữ sao?
Chu Lương hoảng hốt không thôi, “Không thể nào, tôi là người làm ăn đứng đắn…”
Rõ ràng hắn đã làm xong công tác dọn dẹp, mấy năm nay đều tẩy trắng, làm sao còn có thể bị tra ra?
Là ai kiện hắn? Chính xác là ai? Thật to gan, bị hắn tra ra liền c.h.ế.t chắc!
Người đàn ông lấy còng tay ra còng hai tay Chu Lương lại, nói: “Chu Lương, mấy vụ án này hợp nhất lập án.”
Nói cách khác, trong tay người tố cáo hắn đã có chứng cứ xác thực.
Còng tay lạnh như băng làm cho Chu Lương run rẩy, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, vất vả nửa đời người cứ như vậy ngã?
Mắt thấy Chu Lương bị người mang đi, mẹ con Chu gia mới như tỉnh mộng nhào tới, “Lão Chu.”
“Cha.”
Chu Lương nhìn hai mẹ con bất lực đáng thương, hít sâu một hơi, hạ giọng nói ra, “Đừng hoảng hốt, hai người đi tìm một người, tôi sẽ không có việc gì.”