…Nếu như Đoạn Lăng không nói vậy, cậu đã chẳng vội vã rời đi.
Đáng tiếc Đoạn Lăng nhìn cậu thêm một cái cũng thấy phiền, nói xong liền đuổi người xuống. Vì không muốn tỏ ra cố tình quá phận, Tạ Ninh kìm nén xúc động muốn đi tìm chết, đứng tại chỗ nhìn con xe rời đi.
“Không quản được miệng…không thích nói nhiều à?” Tạ Ninh lẩm bẩm.
Không ngờ hôm nay lại có thu hoạch lớn vậy, nếu cứ như thế này, xem ra chia tay cũng chỉ là chuyện trong một, hai ngày.
Nhiều nhất cũng không quá được một tuần, nếu cơ hội xuất hiện, cậu lại “thúc đẩy” tiến độ thêm một chút, tốt nhất là cắt đứt với nhân vật chính trong hai ngày này.
Có hi vọng, con đường từ khu biệt thự vòng về tiểu khu Trang Lâm cũng như rút ngắn hơn rất nhiều. Tạ Ninh thần thanh khí sảng rảo bước về nhà, gấp không chờ nổi mà nghĩ tới những ngày sau này khi rời khỏi nhân vật chính.
7 giờ rưỡi, người già trong tiểu khu ăn cơm chiều xong thì ra ngoài buôn chuyện, thấy cậu đeo cặp sách trở về đều dừng lại nhiệt tình chào hỏi.
Đang cảnh giàu sang về lại với nghèo túng, nguyên chủ vốn là một thiếu niên tươi sáng, nhưng sau khi gia đình gặp cảnh suy tàn, lại từ khu biệt thự dọn về đây, tinh thần nguyên chủ cũng ngày càng sa sút.
Nhưng không được mấy ngày thì Tạ Ninh xuyên đến, cậu so với nguyên chủ lạc quan hơn rất nhiều, có thể tươi cười đáp lại mọi việc. Cho dù là đối đãi với những người xung quanh hay xa lạ, cậu đều không keo kiệt mà cười một cái.
Bề ngoài không có tính công kích vốn đã được người già yêu mến, không đến hai ngày cậu đã trở thành cháu ngoại mới của cả tiểu khu Trang Lâm, tình cảnh so với khi ở trường hoàn toàn đối lập.
Thời gian cũng không còn sớm, nói tạm biệt với mọi người xong Tạ Ninh bước nhanh về nhà.
Khu nhà này hoàn cảnh đơn sơ lại cũ nát, cửa chống trộm lâu năm không sửa chữa dù đã khép lại nhưng vẫn còn để lộ khe hở. Mới vừa đi vào, Tạ Ninh đã ngửi thấy một mùi nồng nặc. Không chỉ nồng, mà còn rất quen.
Căng thẳng bước lên tầng hai nơi cái mùi này tỏa ra, thấy bố Tạ mặt xám mày tro chui ra từ căn bếp, trên tay còn bưng một cái đĩa có thứ gì đó trông vừa giống cá lại vừa giống than. “Ninh Ninh, hôm nay có chuyện tốt! Chúng ta phải làm một bữa thật ngon!”
Tạ Ninh: “…”
Cậu có chút nghĩ không ra, với năng lực tự gánh vác này của bố Tạ, làm thế nào mà một mình sinh sống suốt mười năm qua? Nếu không có đứa con trai này, ông có thể bị ngộ độc thức ăn, một ngày nào đó tự c.h.ế.t trên tay chính mình không nhỉ?
Cơ mà xem tình huống thì có vẻ chỉ là lo lắng suông, bố Tạ có thân hình béo tốt, nhìn qua vẫn là tràn ngập cái tính giàu xổi.
Nhà giàu mới nổi khác thì đeo đồng hồ, dây xích bằng vàng, còn ông thì đeo nhẫn ‘kim cương’, rảnh rỗi thì mang ra ăn chơi chơi.
Không sai, chính là viên kẹo kim cương nhà ông, được đựng trong hộp nhẫn cổ điển.
“Là ăn…cá à?”
“Cá nướng! Nhưng lò nướng ở nhà sử dụng không tốt lắm, bốc khói rồi.” – Bố Tạ nhếch miệng, hàm răng trắng phát sáng trên khuôn mặt xám xịt.
Tạ Ninh khẽ co rút khóe miệng, không đả kích đến nhiệt tình của ông, rất phối hợp mà ngồi vào bàn ăn, dưới con mắt đầy mong chờ của bố định nếm thử một miếng xem.