Chuyển ngữ: Lý Ngư
Chỉnh sửa: Sunny
.
Tần Chiêu sau khi nghe xong lời này thoáng trầm mặc một lát, từ tốn trả lời: “Thân thể kẻ hèn này không tốt, không thể dầm mưa, e rằng không giúp được.”
Tên đánh xe nghe xong câu trả lời của hắn thì sửng sốt, buột miệng nói: “Chỉ cần một người ra hỗ trợ là được, chẳng lẽ tất cả người nhà ngươi đều sức khỏe không tốt sao?”
Tần Chiêu nghiêm trang gật đầu: “Đúng vậy”
Cảnh Lê không nhịn được bật cười một tiếng.
Tiếng mưa bên ngoài rất lớn, tên đánh xe không nghe thấy tiếng động này của Cảnh Lê, tiếp tục khuyên nhủ: “Nếu không thể trợ giúp thì phiền các vị xuống xe chờ một lát, trong xe nhiều người như vậy, ngựa không kéo nổi. Bây giờ trời đã tối rồi, nếu vẫn một mực dừng tại chỗ này chẳng phải sẽ làm chậm trễ thời gian của các ngài ư?”
Tần Chiêu tiếp tục ngồi vững chãi: “Ta không sợ chậm trễ.”
Tên đánh xe: “…”
“Còn chưa đánh thức người dậy à?” Tên ăn mặc như người bán hàng kia hẳn đang kéo ngựa phía trước, phát hiện phía sau mãi không có động tĩnh, lớn tiếng nói: “Thuốc ta bỏ có mấy đâu mà ngủ say thế à?”
Tên đó vừa đi tới thì đụng phải ánh mắt của Tần Chiêu, nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ.
Tên đánh xe thấp giọng xì một tiếng, đá tên bán hàng ngã lăn xuống đất: “Tiểu tử thúi, lại hỏng chuyện, lẽ ra ta không nên đem ngươi theo!”
Gã nói xong, quay đầu lại cười cười với Tần Chiêu, giọng điệu lại rất khách khí: “Khách quan, ngài đừng nghe nó nói bậy, việc này có chút hiểu lầm. Không bằng ngài xuống xe trước, chúng ta lôi xe ngựa ra cái đã rồi vừa đi vừa giải thích được không?”
“Gấp thế cơ à?” Tần Chiêu cười nhạt một tiếng: “Nếu ta không muốn đi thì sao?”
Nụ cười trên mặt tên đánh xe cứng đờ: “Ý ngài là sao?”
“Ý trên mặt chữ.” Tần Chiêu nói, “Vì ta một mực không muốn khởi hành mà lo lắng, sợ muộn phải là các ngươi mới đúng chứ?”
Tên đánh xe im lặng.
Hắn đã đứng trong mưa rất lâu, nước trên áo tơi chảy xuống, tia sét xẹt qua nơi chân trời phản chiếu lên gương mặt âm trầm đáng sợ.
Nhưng Tần Chiêu không hề trốn tránh, lẳng lặng nhìn thẳng gã.
Một lát sau, gã lau nước mưa trên mặt, thở dài: “Ài, biết ngay là ngài không dễ đối phó như vậy.”
Gã vẫn luôn đang còng lưng ngay lập tức thẳng tắp, chắp tay với Tần Chiêu, nghiêm mặt nói: “Mạt tướng Tôn Mông Nghĩa, chúc mừng vương gia hồi kinh.”
Qua giây lát, khí chất cả người đã không giống như trước…
Tần Chiêu thản nhiên nói: “Các ngươi thế này đâu có giống đưa quà chúc mừng ta.”
“Chuyện này…” Tôn Mông Nghĩa chần chờ một lát, sờ lên mũi, “Xin vương gia thứ tội.”
Cảnh Lê nghe hết thảy, càng nghe càng cảm thấy mông lung.
Nói như vậy, những người này không phải là kẻ thù à?
Là thuộc hạ cũ của Tần Chiêu sao?
Cảnh Lê hỏi Tần Chiêu: “Ngươi biết bọn họ hả?”
“Không biết.” Tần Chiêu lườm Tôn Mông Nghĩa một cái, trả lời: “Nhưng đại khái ta có thể đoán được ai đã phái bọn họ tới.”
Cảnh Lê: “Ai?”
Tần Chiêu: “Tiêu Việt.”
Vị kia đã từng đến nhà Tần Chiêu làm khách, là kẻ hay bất hòa với hắn, Hộ quốc Đại tướng quân Tiêu Việt.
Mặc dù Cảnh Lê chỉ mới gặp người này một lần, hơn nữa gần một năm qua chưa từng gặp lại nhưng ấn tượng về khí chất và dáng vẻ của người này vẫn rất sâu đậm.
Lúc Tiêu Việt đến nhà chơi Cảnh Lê đã nhận ra thân phận đối phương không bình thường. Trước đó không lâu, khi Tần Chiêu thẳng thắn giải thích chân tướng với Cảnh Lê cũng có nói qua chuyện này.
Nhưng Cảnh Lê vẫn không hiểu, lầm bầm: “Tiêu Việt ăn no rửng mỡ hả? Phái người đến bắt chúng ta làm gì?”
“Khụ khụ…” Tôn Mông Nghĩa không để ý, nước mưa vào miệng khiến gã bị sặc.
Tần Chiêu nín cười, thấp giọng nói: “Ai biết được, chút nữa gặp hắn ngươi có thể tự mình hỏi.”
Lời này của Tần Chiêu khiến hai người đang đứng bên cạnh xe ngựa có chút khó xử, tên ăn mặc như người bán hàng giảng hòa nói: “Giới thiệu lại chút, vị này là phó tướng dưới trướng Tiêu tướng quân, còn tại hạ họ Cảnh, trong nhà xếp hàng thứ tư, vương gia gọi ta Cảnh Tứ là được.”
“Hôm nay quả thật là Tiêu Tướng quân phái ta và lão Tôn tới đón vương gia.”
Mưa tới nhanh mà đi cũng nhanh, dần dần ngừng rơi.
Tần Chiêu và Cảnh Lê xuống xe, còn có lòng từ bi mà cho A Thất xuống đẩy xe giúp, rốt cuộc cũng giải cứu xe ngựa thoát khỏi vũng bùn.
Lúc bọn họ đang làm việc, Cảnh Lê nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không ngạc nhiên tí nào nhỉ?”
Tần Chiêu hỏi lại: “Ngạc nhiên cái gì?”
“Thì Tiêu Việt đó.” Cảnh Lê nói, “Không phải hắn đang ở biên cương à, sao tự nhiên lại xuất hiện ở nơi này?”
Tần Chiêu bình tĩnh nói: “Ta viết thư cho hắn.”
Cảnh Lê: “Hả?”
“Mấy ngày trước khi chúng ta xuất phát, ta đã gửi một phong thư cho hắn.” Tần Chiêu nói, “Tính toán thời gian thì hắn quả thật đến sớm hơn chúng ta mấy ngày.”
Cảnh Lê trừng mắt nhìn.
Trong lòng cậu còn đang nghi hoặc, nhưng Tần Chiêu không có ý định tiếp tục giải thích.
Trước đó Tần Chiêu có nói với Cảnh Lê là Tiêu Việt đã đồng ý giúp hắn.
Nhưng cụ thể muốn hắn ta hỗ trợ cái gì, muốn hắn ta hỗ trợ như thế nào thì Tần Chiêu không có nói cho cậu biết.
Ngày đó, Tần Chiêu nói với cậu quá nhiều chuyện trong một lần, cậu căn bản không thể tiêu hóa kịp thời nhiều tin tức như vậy, cho nên không để ý tiểu tiết. Lúc này nhớ tới mới phát giác được vài chuyện kỳ lạ.
Chân tướng năm đó thế nào không ai rõ, nếu muốn điều tra lại thì chỉ có thể bắt đầu từ trên người Hoàng đế.
Mà theo như lời Tần Chiêu, Tiêu Việt là người cực kì ủng hộ hoàng thất, vì sao lại bằng lòng giúp Tần Chiêu điều tra Hoàng đế chứ?
Cảnh Lê không hỏi nữa.
Cậu không muốn chuyện gì cũng phải chờ Tần Chiêu giải thích, như thế nom cậu có vẻ vô dụng lắm.
Cậu phải tự suy nghĩ mới được…
Cảnh Lê ôm con chau mày suy tư.
… Nghĩ không ra.
Khó thật đấy.
Cuối cùng Cảnh Lê vẫn không nghĩ ra đáp án. Vị Tôn phó tướng kia đi tới: “Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta xuất phát chứ?”
Tần Chiêu gật đầu: “Được.”
Một đoạn đường kế tiếp, Tôn Mông Nghĩa không đánh xe nữa mà vào trong xe ngồi cùng cả nhà Tần Chiêu.
Lúc trước vì giả làm người đánh xe nên mới ngồi ngoài, giờ thân phận đã lộ, không lý nào lại bỏ khách ngồi trong xe.
Cùng đi theo cạnh mới là đạo đãi khách.
Trải qua một hồi phong ba nhỏ, Cảnh Lê tỉnh ngủ hẳn, ngồi thẳng người rất quy củ. cá con cũng không ngủ nữa, ê ê a a quấn lấy Tần Chiêu đòi ngắm cảnh bên ngoài.
Tôn Mông Nghĩa nhìn nhà người ta điềm nhiên như không mà lòng hoang mang.
Vì muốn kế hoạch được thuận lợi nên bọn họ có đốt một chút thuốc mê trong xe. Tuy nói là dùng lượng cực ít, nhưng làm sao mà không hề có chút hiệu quả gì, ngay cả đứa trẻ chỉ khoảng một tuổi cũng không ảnh hưởng xíu nào là sao?
Tôn Mông Nghĩa tò mò đến khó chịu mà lại không dám hỏi vị tiền nhiếp chính vương cao thâm khó dò trước mặt, chỉ đành lén lút nhìn lư hương đặt trong góc xe ngựa.
“Không cần xem, lư hương không có vấn đề gì.” Lúc Tần Chiêu quay đầu liền bắt gặp cảnh này, nói.
“…” Tôn Mông Nghĩa bị bắt gặp, sờ mũi cười làm lành: “Xem ra vương gia đã phát hiện.”
Tần Chiêu thẳng thắn: “Dạo này ta rất nhạy cảm với mùi dược.”
Mấy năm nay Tần Chiêu uống thuốc quanh năm nên cũng hơi để ý tới phương diện chữa bệnh trị bệnh. Bởi thế nên giờ chỉ cần ngửi mùi thôi là đã có thể đoán được gần hết thành phần dược liệu trong mê hương.
Nhận ra mùi thuốc mê thường gặp thì càng dễ như trở bàn tay.
Tôn Mông Nghĩa thừa cơ hỏi nghi ngờ của chính mình: “Vậy vương gia giải độc như thế nào?”
Tần Chiêu chỉ vào túi thơm đeo ở bên hông: “Trong túi có nhiều loại dược liệu, có thể đuổi rắn tránh trùng, thanh tâm giải độc.”
Thuốc này là do Tần Chiêu phối ra trước đây, trước khi xuất phát nhân dịp tổ chức tiệc cưới có nhờ Tiết lão tiên sinh xem qua, xác nhận có thể dùng mới mang theo đeo bên hông.
Có thứ này ở đây, thuốc mê bình thường không thể hại họ.
“Thì ra là thế.” Tôn Mông Nghĩa cảm thán: “Quả không hổ là Vinh Thân Vương.”
.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ xe ngựa mới tới nơi.
Xuống xe xong Cảnh Lê mới phát hiện nơi này không phải là kinh thành mà là một nơi vắng vẻ trong khe núi.
Trước mặt bọn họ có một khu đất trống, quanh đó là cả chục cái lều vải hành quân to nhỏ, trước mỗi lều đều đốt lửa. Nhưng mà do địa thế thêm rừng cây che chắn nên dù là ban đêm vẫn không hề có một điểm sáng nào lọt ra ngoài.
“Đây chính là nơi trú quân tạm thời của Tiêu tướng quân.” Tôn Mông Nghĩa dẫn Tần Chiêu vào doanh địa, giới thiệu.
Tần Chiêu dò xét bốn phía một lát, gật đầu: “Dễ thủ khó công, ẩn nấp vô cùng tốt, không hổ danh là Tiêu Đại tướng quân. Nếu từ nơi này đánh vào kinh thành, chắc chắn có thể đánh cho cấm quân khó mà ứng phó kịp thời.”
Tôn Mông Nghĩa há miệng, cả kinh đến mức mình muốn nói cái gì cũng quên mất.
“Hừ, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy hả!” Có âm thanh truyền đến, Tiêu Việt một thân áo giáp nhẹ bước nhanh tới.
Lúc Tần Chiêu đến hắn đã nhận được tin tức, vốn muốn ra ngoài đón tiếp nào ngờ vừa tới đã nghe đối phương nói năng không biết lựa lời.
Tiêu Việt mắng một tiếng: “Lần này lão tử mang theo mấy trăm thân vệ, không muốn giúp ngươi tạo phản, đừng có hại huynh đệ của ta!”
Tần Chiêu như có điều suy nghĩ: “Nếu để ta dẫn binh thì dùng mấy trăm thân vệ bắt tiểu Hoàng đế cũng không phải không thể.”
“…” Trong lúc nhất thời Tiêu Việt không thể xác định hắn đang đùa hay nghiêm túc.
Cảnh Lê ôm con hào hứng xem kịch.
Tiêu Việt quả là tướng quân tuổi trẻ tài cao, bộ dáng mặc áo giáp vào so với lúc gặp mặt ở Giang Lăng càng có uy nghiêm hơn, khiến người không dám nhìn thẳng.
Nhưng mà dáng vẻ hắn bị Tần Chiêu làm cho nghẹn họng không thể cãi lại càng thêm thú vị.
Tiêu Việt nghĩ mãi không ra nên phản bác thế nào, hung tợn trừng Tần Chiêu: “Vào doanh trướng rồi nói.”
Tiêu Việt không hề bịa đặt, người trong doanh trại không tính là nhiều, doanh trướng cũng đơn sơ hơn, không hoàn chỉnh như lúc đánh trận thật sự.
“Chỗ ở của các ngươi ta đã sai người chuẩn bị rồi, chút nữa lão Tôn sẽ dẫn các ngươi qua đó.”
Tiêu Việt ngồi xuống bên bàn, nói: “Không ngờ ngươi vẫn vô vị như thế, ta còn cho là lúc ngươi thấy ta sẽ kinh hỉ hơn chút.”
“Ta lại không thấy là ngươi tạo bất ngờ cho ta đấy.” Tần Chiêu lạnh lùng nói, “Phái người giả trang làm cướp, còn dẫn ta tới nơi như thế này, ngươi muốn làm gì?”
Tiêu Việt trừng Tôn Mông Nghĩa, mắng: “Đồ vô dụng, chút chuyện này mà cũng không làm được.”
Đoạn, hắn dừng một lát rồi cười nói: “Đùa chút thôi, nhiều năm rồi ngài chưa về lại kinh thành, không chuẩn bị chút quà gặp mặt sao được?”
“Đùa à?” Tần Chiêu nói, “Các ngươi hạ dược ta, khiến cho phu lang ta bị kinh hãi, một câu chỉ đùa thôi là không cần truy cứu hả?”
Lại là phu lang.
Tiêu Việt biết trò đùa này Tần Chiêu sẽ không để ý, nhưng hắn vẫn tức giận là do mình khiến phu lang bảo bối của hắn bị dọa sợ.
Thứ trọng sắc khinh bạn.
Tiêu Việt tự nhận xui xẻo, thuận tay lấy bầu rượu trên bàn, rót ba chén rượu: “Được, ta bồi tội với đệ muội, là ta sai.”
Nói xong, hắn đẩy chén rượu đến trước mặt Tần Chiêu và Cảnh Lê.
Lông mày Cảnh Lê chau lại, nhớ tới một số chuyện xưa không vui.
Hình như lần trước là tên này kéo Tần Chiêu đi uống rượu hại hắn phát sốt phải không nhỉ?
“Phu lang ta chưa từng uống rượu.” Tần Chiêu không dám liếc đến chén rượu, nghiêm mặt nói, “Ta cũng không uống.”
Tiêu Việt cạn lời.
Kẻ trước kia chuốc cho ta say mèm là nhân cách khác của ngươi đúng không?
Không chờ hắn nói gì thêm, Tần Chiêu chủ động chuyển chủ đề: “Rốt cuộc ngươi đến tìm ta là có chuyện gì mà bắt buộc phải nói trước mặt, nói thẳng đi.”
“Gấp cái gì.” Tiêu Việt nói, “Dù sao bây giờ trời đã muộn, coi như lúc này các ngươi có chạy về kinh thành cũng đã qua giờ giới nghiêm buổi tối rồi, không vào được đâu. Cứ ở lại nơi này của ta đã, mai ta sẽ cho người đưa các ngươi vào thành.”
Đang nói chuyện, có vệ binh ở ngoài cửa bẩm báo: “Tướng quân, có thể ăn cơm.”
“Ăn cơm trước, có gì chúng ta từ từ nói.” Tiêu Việt nói với Cảnh Lê, “Chắc hẳn là đệ muội chưa được nếm qua dê nướng đỉnh cao của quân doanh ta nhỉ, không phải ta nói quá chứ hương vị của món này đảm bảo thử một lần không bao giờ quên!”
Hắn vừa dứt lời, bụng của Cảnh Lê không hề khí phách mà ùng ục một tiếng.
Thực ra từ lúc đi vào doanh trại Cảnh Lê đã ngửi thấy mùi thơm của dê nướng thoang thoảng rồi.
Đói quá đi mất.
Tần Chiêu vốn còn muốn nói chuyện thêm với Tiêu Việt nhưng thấy bộ dáng đáng thương của tiểu phu lang nhà mình thì chỉ có thể dừng lại.
Đám người cùng ra khỏi doanh trướng.
Tiêu Việt làm tướng quân không hề kiêu ngạo, cùng ngồi trên mặt đất với các binh lính khác, dùng dao nhỏ xẻ một miếng thịt dê còn cháy xèo xèo rồi cứ thế là ăn.
Cơm nước trong quân doanh thật ra không phải cao sang mỹ vị gì lắm. Dê tự săn được trong núi, lúc nướng cũng chỉ tùy tiện bỏ thêm muối và hương liệu, không được ướp nấu cẩn thận như ở nhà.
Nhưng có lẽ do ảnh hưởng của cảnh vật và không khí xung quanh, Cảnh Lê cảm thấy những nguyên liệu nấu ăn bình thường cũng mang một phong vị khác.
“Hương vị không tồi chứ hả, đây là món đầu bếp có tay nghề tốt nhất doanh trại chúng ta làm đấy.” Tiêu Việt nói
Tần Chiêu đang cẩn thận cắt thịt thành miếng nhỏ cho cá con nghe tiếng ngẩng đầu, thấy mọi người anh một miếng thịt dê anh một húp rượu sữa ngựa, ăn đến là vui sướng.
Hắn cúi đầu nhìn nước sôi mà mình bảo A Thất tìm, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Tiêu Việt thấy, cầm túi rượu trong tay đưa qua, hạ giọng hỏi: “Thế nào, uống một ngụm không?”
Phu lang bên cạnh đang tập trung cho con ăn không để ý tới bọn họ bên này. Ánh mắt Tần Chiêu hơi động, ngón tay cũng giật giật.
Một giây sau, hắn liếc thấy tiểu phu lang hình như đang quay đầu lại, dứt khoát dừng động tác.
Ngay cả Tiêu Việt cũng thu tay về nhanh như chớp.
Nhưng Cảnh Lê chỉ là đưa tay lấy miếng thịt được cắt gọn trước mặt Tần Chiêu nhét vào miệng.
“Mau ăn đi, các ngươi làm sao vậy?” Thấy Tần Chiêu và Tiêu Việt đều không nhúc nhích, Cảnh Lê mờ mịt tròn mắt nhìn, “Có vấn đề gì không?”
Tần Chiêu: “…”
“Không có.” Tiêu Việt nghiêm mặt nói, “Không có chuyện gì hết.”
Chỉ là hắn càng thêm kiên định với chí hướng không lấy vợ sớm.
Đáng thương không thể tả.