Lâm Trà còn cần ở lại Thiên Diệu quay . Tuy rằng của hai người đại diện tạm thời không quay được, nhưng mỗi người đại diện đều còn có cá nhân. Studio cần sửa lại bố cục một chút. Vì bối cảnh quay ở trong cùng một cốt truyện nên không mất nhiều thời gian lắm.
Lâm Trà lại học thuộc lời thoại mới, thuận tiện nghe vị đạo diễn nổi tiếng Liễu Minh Khiêm dạy bảo.
Bên kia, Phùng Như rời khỏi phòng họp.
Ở cửa thang máy, cô ấy gặp Phó Tinh Hàn còn đang đợi thang máy.
Hai người cùng nhau đi vào cầu thang không người bên cạnh.
Vừa rồi cuộc đối thoại giữa Phó Tinh Hàn và Lục Yên Yên, Phùng Như đều nghe được. Cô ấy không thể tưởng tượng, Phó Tinh Hàn vì muốn nổi tiếng mà thậm chí ngay cả lòng tự trọng của mình cũng không cần!
“Phó Tinh Hàn, hóa ra anh chia tay tôi không phải vì tôi với anh không cùng một thế giới, không thể đi theo anh chịu khổ mà vì anh muốn tìm kim chủ cho bản thân. Liễu Linh Nhi kia sẽ cho anh tài nguyên tốt hơn sao?”
Sắc mặt Phó Tinh Hàn trầm xuống. Cậu ta không trực tiếp trả lời Phùng Như mà nhíu mày hỏi ngược lại:
“Muốn nổi tiếng có cái gì sai?”
“Phùng Như, tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa!”
Phùng Như hốc mắt ửng đỏ: “Nhưng ít nhất khi đó chúng ta không thẹn với lương tâm, sống cũng rất vui vẻ!”
“Chỉ có cô nghĩ như vậy thôi.”
Phó Tinh lạnh lùng nói.
Cậu ta không được sinh ra trong gia đình tốt nên đã phải trải nghiệm quá nhiều khổ sở của cuộc sống, nổi tiếng khiến cuộc sống rất tốt. Cậu ta phải trả giá bằng lòng tự trọng nhưng sẽ nhận được danh vọng và tiền tài mà người thường vĩnh viên không thể với tới.
Muốn đạt được thứ gì đó thì đương nhiên phải hy sinh một thứ khác.
Cậu ta sẵn sàng hy sinh như vậy.
Cậu ta không thấy mình sai.
Cuối cùng Phó Tinh Hàn đóng cửa rời đi.
Trong cầu thang ánh sáng lờ mờ, Phùng Như dựa vào tường trắng phía sau, vô lực trượt xuống ngồi xổm trên mặt đất.
Cô ấy phát hiện mình thực sự không hiểu về Phó Tinh Hàn. Người đàn ông vừa mới rời đi cùng bạn trai cũ dịu dàng tài hoa trong trí nhớ của cô thật sự rất khác nhau.
Két—-
Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, Phùng Như quay lại nhìn thấy Lâm Trà ôm kịch bản dưới lầu mở cửa, có vẻ muốn đi ra ngoài.
Thấy Phùng Như đang nhìn mình, Lâm Trà thu tay lại.
“Tôi… không phải tôi cố ý nghe lén hai người nói chuyện…’ Lâm Trà có chút xấu hổ.
“Tôi biết.”
Phùng Như thấy được kịch bản trên tay Lâm Trà nên đoán hẳn là cô ấy tới học thuộc kịch bản.
Lâm Trà gật đầu, xoay người muốn rời đi thì phía sau đột nhiên truyên đến giọng nói của Phùng Như.
“Trước kia anh ấy không như vậy.”
Lâm Trà quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía Phùng Như.
Có thể bởi vì Phùng Như không có ai để kể ra mà Lâm Trà vừa vặn là người duy nhất ở cầu thang này, vừa rồi cũng không biểu hiện ra địch ý với cô ấy và Phó Tinh Hàn, cho nên Phùng Như lại vô ý mở lòng với cô.
“Tôi và Tinh Hàn học cùng cấp ba. Ngày khai giảng lớp 10, trên đường về nhà, tôi bị một đám côn đồ kéo vào trong hẻm, là Tinh Hàn cứu tôi.” “An ninh khu vực đó không tốt. Những tên côn đồ kia đều từng ngồi tù, thậm chí có kẻ còn là tội phạm g.i.ế.c người.”
“Tinh Hàn vốn có thể mặc kệ tôi. Thủ lĩnh đám lưu manh cũng nói chỉ cần anh ấy ngoan ngoãn rời đi, đừng nói nhảm, bọn họ liên tha cho anh ấy.”
“Đám côn đồ kia chỉ muốn khi dễ tôi.”
“Nhưng Tinh Hàn không đi, thà rằng bị đám côn đồ kia đánh cho mình đầy thương tích, thậm chí đánh gãy xương đùi… Tnh Hàn vẫn không đi.”
Giọng Phùng Như nghẹn ngào.
Nhưng câu sau Lâm Trà thậm chí không phân biệt được rốt cuộc cô ấy đang nói chuyện với mình hay là lẩm bẩm một mình.
“Phó Tinh Hàn không nên như bây giờ. Anh ấy đã từng là người rất tốt, rất tốt!”
Lâm Trà không nói gì.
Cô cảm thấy Phùng Như không phải muốn tìm người nói chuyện phiếm. Cô ấy chỉ là muốn nói ra những lời giấu ở trong lòng mà thôi.