Ông ta dám khẳng định mình đối xử với những tình nhân kia và Liêu San San đều không tệ, vậy tại sao bọn họ lại đối xử với ông ta như vậy?
Phạm Cảnh Dục tức điên lên.
Đột nhiên, Lâm Trà chuyển chủ đề [Thật ra Phạm Cảnh Dục cũng không cần quá tức giận]
Phạm Cảnh Dục sững sờ.
Lâm Trà đột nhiên nói một câu như vậy, chẳng lẽ chuyện này vẫn còn có thể xoay chuyển? Chẳng lẽ người tình nào đó từng bị ông ta vứt bỏ đã yên lặng sinh cho ông ta một đứa con trai?
Nghĩ vậy, trong lòng bỗng dưng có chút mong đợi.
Một giây sau, lại nghe thấy tiếng lòng của Lâm Trà [Tuy rằng con của mấy cô tình nhân kia sinh ra đều không phải con ruột của Phạm Cảnh Dục, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng đã gọi ông ta là ba trong suốt nhiều năm như vậy!]
“Phốc – -!”
Phạm Cảnh Dục muốn hộc máu!
Vậy chẳng khác nào ông ta nuôi con cho người khác?
Lại còn nuôi tận năm đứa
Đám người nhìn lên đỉnh đầu Phạm Cảnh Dục.
Xanh, quá xanh!
Lục Yên Yên nói với đám người của tổ chương trình: ‘Nếu Phạm lão sư không tham lam mà tìm nhiều tình nhân như vậy thì cũng đâu tới nước này!”
Phạm Cảnh Dục: Phốc!
First kilI
Giang Minh Khải gật đầu tán thành: “Ai bảo ông ta tham lam, tìm tận bốn cô tình nhân, nếu như một lòng chung thủy với vợ của mình thì đâu có đến nước này, chỉ bị cắm sừng có một lần mà thôi!”
Phạm Cảnh Dục: Phốc phốc!!
Double killI
“Chủ yếu vẫn là do ông ta không được!”
Thân là người duy nhất có con tại hiện trường, Liễu Minh Khiêm hùng hổ lên tiếng: “Nếu như t*ng trùng của ông ta mạnh một chút thì đâu phải đi nuôi con cho người khác!”
Phạm Cảnh Dục: Phốc phốc phốc!!!
Triple kilIIII
Sắc mặt Phạm Cảnh Dục trắng bệch.
Ai mà ngờ được, bỏ tiền đầu tư cho một chương trình giải trí, còn tưởng rằng có thể khoe khoang sự nghiệp thành công của bản thân, gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con ngoan,… Kết quả lại trở thành trò cười cho thiên hạ
Khóe mắt Phạm Cảnh Dục như muốn nứt ra, đầu óc choáng váng.
Lại nhìn về phía đám người Phạm Cảnh Hằng đang vui vẻ hòa thuận trước mặt, phẫn nộ lấn át lý trí, Phạm Cảnh Dục thậm chí còn không thèm để ý rằng lúc này vẫn đang phát sóng trực tiếp, ông ta xông lên đánh Phạm Cảnh Hằng.
“San San là chị dâu của mày! Sao mày có thể đối xử với cô ấy như vậy? Súc sinh!”
Một quyền rồi lại một quyền nện lên khuôn mặt của Phạm Cảnh Hằng.
Phạm Cảnh Hằng bị đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn không đánh trả. Nhiều năm như vậy ông ta vẫn không dám nhắc đến chuyện đêm đó trước mặt Phạm Cảnh Dục, bởi vì trong lòng ông ta hổ thẹn, hổ thẹn với Liêu San San, cũng hổ thẹn với anh trai mình.
Bị đánh, cũng là ông ta đáng đời!
[Sao Phạm Cảnh Dục lại đánh nhau với Phạm Cảnh Hằng?]
[Phạm Cảnh Dục phát hiện Phạm Cảnh Hằng và vợ trước của mình có quan hệ không rõ với nhau, cho nên thật ra Phạm Cảnh Hằng mới chính là cha ruột của Phạm Phi Hồng]
[Vậy là con trai nhỏ trở thành cháu trai, con trai lớn cũng trở thành cháu trai? Ha ha ha ha! Số Phạm Cảnh Dục cũng quá thảm rồi!]
[Lầu trên à, thật ra cháu trai cũng không phải là cháu trai]
[Mau trao cho ông ta giải thưởng người bị cắm sừng nhiều nhất! Ha ha ha ha]
Bên này mọi người ăn dưa đến vô cùng hăng say, bên kia Phạm Cảnh Dục vẫn còn đang phát tiết lên người Phạm Cảnh Hằng.
Đám người lo sợ sẽ xảy ra án mạng, vội vàng tiến lên ngăn Phạm Cảnh Dục lại.
“Đừng cản tôi! Tôi phải đánh c.h.ế.t tên súc sinh này! Đánh c.h.ế.t tên súc sinh này!!!”
Phạm Cảnh Hằng bị đánh cho mặt mũi bầm dập, kính lão cũng vỡ nát, căn bản không thể dùng được nữa.
Lâm Trà và Lục Yên Yên tiến lên đỡ Phạm Cảnh Hằng dậy.
Phạm Cảnh Hằng lau đi vết m.á.u trên khóe miệng, vẫn còn đeo cặp kính lão đã vỡ vụn, cúi đầu với Phạm Cảnh Dục.
“Anh… Thật xin lỗi!”