“Khách mời không đến đại hội thôn dân à?”
Đạo diễn Du đột nhiên đứng dậy, hai con mắt hạt đậu trợn tròn: “Không phải, máy bay không người lái của chúng ta không phải đi theo sao, bọn họ đi đâu rồi?”
Nhiếp ảnh gia điều khiển máy bay không người lái vẻ mặt khó xử: “Bọn họ đi một nơi rất kỳ quái…”
Đạo diễn Du mang theo nhân viên công tác vội vàng đi tới cửa thôn, cán bộ thôn còn lại một đám người tại cửa thôn, bên cạnh có một người đứng trẻ tuổi trông có vẻ giàu có.
Thanh niên bởi vì tìm việc làm mà hói đầu: “Tôi được bạn học đại học cũ gọi tới! Ở trên xe chơi điện thoại di động quá lâu nên điện thoại di động hết pin, sau đó nơi này lại không có sạc pin, tôi không liên lạc được với bạn học cũ của tôi. Bạn học tôi đón khách mời của tổ tiết mục tổ đi?”
Cán bộ thôn hiểu được, lại hỏi người trẻ tuổi:
“Các cậu không phải là học chung trường đại học sao, các khách mời không nhận ra thì thôi, bạn học kia của cậu còn có thể lầm sao?”
“Là bị mù nhận diện mặt.”
Người trẻ tuổi giải thích.
Mọi người: “…’
Cán bộ thôn nói: “Nếu biết là đón nhầm thì đón người trở về là được, nhưng bạn học cũ kia của cậu tên là gì? Là người của thôn Tình Xuyên chúng tôi sao? Không phải đều hẹn ở cửa thôn gặp mặt, sao cậu ta lại kéo người đến nơi khác vậy?”
“Cậu ấy không giống như người ở thôn Tình Xuyên.”
Người trẻ tuổi gãi gãi đầu: “Cậu ấy nói tới nơi này có một công trình hạng mục quốc gia, có thể kiếm nhiều tiền… Tôi đây không phải là chạy tới kiếm thêm tiền hay sao?”
Mọi người: “…’
Lời của cán bộ thôn thấm thía: “Người trẻ tuổi à, cậu đã thấy hạng mục kiếm nhiều tiền nào, là tới bên trong khe núi kiếm sao?”
Người trẻ tuổi: ‘Chuyện này…”
“Đi đón người về trước đi!” Cán bộ thôn thở dài.
“Không – -I”
Đạo diễn Du ngăn cản cán bộ thôn: “Không biết tại sao, tôi luôn có một loại cảm giác rất quen thuộc, chúng ta không thể trực tiếp đi đón người!”
Cán bộ thôn:?
Nhiếp ảnh gia bên cạnh vẫn không nhàn rỗi vẫn khiêng máy quay quay cảnh đạo diễn Du nói chuyện truyền tới phòng truyền hình trực tiếp.
Khán giả nghe được lời của đạo diễn Du, nhao nhao phụ họa:
[Đạo diễn Du cũng đừng nói, cảnh này tôi cũng cảm thấy vô cùng quen thuộc]
[Mỗi lần mơ hồ có gì đó không đúng… tất nhiên là lúc dưa đến!]
[Máy bay không người lái bên kia còn đang truyền hình trực tiếp, tôi liền cảm thấy vô cùng có vấn đề! Nơi này khẳng định có dưa]…
Hiện tại dưa hay không dưa không quan trọng… Nhưng trước mắt những tin tức này chồng chất cùng một chỗ, hơn nữa trực giác của đạo diễn Du, người đã thực hiện ba kỳ chương trình.
“Chúng ta báo cảnh sát trước đi!”
*
Bên kia, ở điểm bán hàng đa cấp.
Lão tổng giám đốc tiếp tục thuyết phục các khách mời, nói đến miệng khô lưỡi khô.
“Thủ đoạn điều tiết vĩ mô của quốc gia, chính là vì sàng lọc đào thải những người nhát gan như các bạn!”
Tổng giám đốc ra vẻ quen thuộc vỗ vai Tiểu Lý: “Giống như đồng chí Tiểu Lý, đã trải qua khảo nghiệm của quốc gia!”
Lão tổng giám đốc lại chỉ vào Ôn Vãn Ngưng nói:
“Tiểu đồng chí, cậu và Tiểu Lý là bạn học cũ đúng không? Ngẫm lại tôi năm đó, đại học cũng không học, tốt nghiệp trung học liền đi ra ngoài làm công, ta khởi điểm không bằng các cậu! Nhưng bây giờ thì sao? Tôi gia nhập công trình trọng điểm quốc gia xóa đói giảm nghèo này, cả người đều không giống nhau!”
“Vợ có, con cũng có, xe và nhà, đương nhiên cũng có, là người thắng nhân sinh nha!”
Quần chúng chung quanh đều ném cho lão tổng giám đốc ánh mắt hâm mộ, cũng tràn đầy chờ mong tương lai của mình cũng có thể giống như lão tổng giám đốc.
Chỉ có khách mời và Lâm Trà, người trước buồn ngủ, người sau chớp chớp mắt – –
[A cái này… ]
[Người thắng nhân sinh sao?]
[Chưa chắc đâu?]
Các khách mời nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng như đèn pha!