Phương Nguyệt Dao bĩu môi, thấp giọng nói: “Ai nha, đây không phải là do thời gian trước tôi nhìn thấy một bài đăng trên Douban nói gần đây mấy nghệ sĩ sập phòng đều liên quan tới Lâm Trà sao, khi đó tôi còn không tin, ngày hôm qua bị Tôn phó tổng kéo vào nhóm ăn dưa tôi liền hiểu rồi!”
Chuyện này nói dài không dài, nói đơn giản cũng không đơn giản.
Thời điểm Phương Nguyệt Dao debut đã chọc một vị đại lão nên bị đại lão dùng quy tắc ngầm, đại lão ngoài sáng không làm gì Phương Nguyệt Dao, nhưng ngầm cho Phương Nguyệt Dao không ít chướng ngại.
Lúc trước Lâm Trà có thể thuận lợi cướp đi lễ phục của Phương Nguyệt Dao như vậy, làm cho Phương Nguyệt Dao xấu hổ trên thảm đỏ có bút tích của vị đại lão kia.
Chỉ là ai có thể nghĩ đến đây, thời gian trước vị đại lão này lại sập phòng! Còn trở thành đối tượng trào phúng trong giới giải trí!
Đại lão của Phương Nguyệt Dao chính là Trần Vĩ Nghiệp nhét cá sống vào Phó Tinh Hàn!
Không có Trần Vĩ Nghiệp chèn ép, sự nghiệp của Phương Nguyệt Dao thông thuận hơn rất nhiều, hơn nữa đoạn thời gian trước sự kiện thân thế của Ngụy Tâm Di bị bại lộ, Phương Nguyệt Dao cùng Ngụy Tâm Di lại là nữ nghệ sĩ cùng phong cách, đám fan mất mát của Ngụy Tâm Di chua xót khổ sở, nhao nhao chuyển sang hâm mộ Phương Nguyệt Dao.
Ngoại trừ fan, Phương Nguyệt Dao cũng nhận được rất nhiều tài nguyên vốn thuộc về Ngụy Tâm Di, khiến sự nghiệp của cô ấy lên như diều gặp gió.
Đương nhiên, điều chân chính khiến cô ấy chen chân vào hàng đầu chính là do Tưởng Mộng Khê rời khỏi đoàn làm phim, để cô ấy từ người dự bị thành công lên ngôi!
“Mới một tháng tôi liền từ lề đường biến thành lòng đường chính! Người theo dõi trên weibo của tôi đã tăng hơn 5 triệu!”
Ánh mắt Phương Nguyệt Dao sáng lấp lánh:
“Chuyện Trà Trà đoạt lấy bộ lễ phục kia của tôi có tính là chuyện gì chứ! Đó là tôi có mắt không biết Thái Sơn! Trà Trà nhất định chỉ là thích bộ lễ phục kia mà thôi! Em ấy tuyệt không có tâm tư khác!”
Các khách mời: “…”
Liễu Minh Khiêm nhắc nhở: “Có thể cô ấy thật sự có tâm tư khác, cô ấy còn giẫm lên con gái tôi, cọ nhiệt của Minh Khải!”
Giọng nói của Phương Nguyệt Dao kiên định:
“Trà Trà chính là sự tồn tại tốt đẹp nhất trong lòng tôi, là ngôi sao may mắn của tôi!”
*
Các khách mời đã gặp qua fan não tàn, nhưng đều là ở trên internet, lần đầu tiên gặp phải phiên bản hiện thực antifan biến thành fan não tàn.
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cục diện Phương Nguyệt Dao xé Lâm Trà, kết quả bây giờ lại biến thành…
Những khách mời khác:
“Lâm Trà, có phải cô lại ăn vụng đồ ăn vặt không?”
Phương Nguyệt Dao: “Trà Trà ăn đồ ăn vặt như thế nào gọi là ăn vụng chứ! Chỉ là em ấy đói bụng! Trà Trà nhỏ gầy như vậy! Em ấy muốn ăn bao nhiêu để cho em ấy ăn bấy nhiêu nha!”
Khách mời khác: “Lâm Trà, có phải cô lại vứt bộ sưu tập tóc của tôi đi rồi không?”
“Rõ ràng là tóc của cô ấy dài đến chân cơ mà!”
Những khách mời khác: “Lâm trà tôi đói bụng, cơm trưa ăn gì nha?”
“Nấu một bữa cơm không phải là được sao. còn muốn làm phiền Trà Trà nhà chúng tôi! Trà Trà mỗi ngày ngồi ở đó ngẩn người đã rất vất vả rồi, không cần làm phiền Trà Trà nữa!”
[A cái này… ]
Lâm Trà xấu hổ gãi gãi đầu: [Mỗi ngày làm nền ngẩn người ăn dưa cũng không phải quá vất vả nha]
Phương Nguyệt Dao:
“Cho dù để cho Trà Trà của tôi đứng thêm một phút tôi đều cảm thấy vất vả! Trà Trà em đừng rửa hoa quả”
Các khách mời: “…”
Đúng là fan não tàn!
Nhưng ồn ào thì ồn ào, bữa trưa vẫn rất quan trọng.
Lâm Trà rất nhiệt tình với mọi bữa ăn trong chương trình vì cô đã ăn quá nhiều salad trong đoàn làm phim vào mấy ngày hôm trước.
Nghe Liễu Minh Khiêm nói muốn ăn cơm trưa, cô cũng ngoan ngoãn đi vo gạo.
Nhưng Phương Nguyệt Dao vẫn đoạt lấy nồi nhỏ trong tay Lâm Trà, nói chắc như đinh đóng cột:
“Chuyện nấu cơm sao có thể làm phiền Trà Trà chứ?”
Giọng Cung Kha sâu kín: “Cô biết nấu không?”
Phương Nguyệt Dao đắc ý vỗ vỗ vai Cung Kha:
“Hai ngày trước tôi đi Vân Tỉnh quay quảng cáo, còn mua rất nhiều nấm! Dân bản xứ dùng để xào cơm, tôi học làm thử rồi, nhất định rất ngon!”