Cô thà rằng Tống Dật Thần phản bội ngay tại chỗ, nói chuyện này là do cô làm, cô mới là người nên bị trừng phạt!
Nhưng lúc ở cửa bệnh viện Tống Dật Thần đột nhiên phát điên nhào tới cô, mặt ngoài là đang mắng cô, trên thực tế cậu ta đã nói một câu ở bên tai cô:
“Hoàng Oanh, làm một người mẹ tốt, yên ổn nuôi lớn đứa nhỏ đấy!”
*
Lâm Trà xem xong cả cuộc đời của Hoàng Oanh.
Cô vốn nên cảm thấy căm hận kẻ g.i.ế.c người, nhưng cô thật sự không hận nổi Hoàng Oanh.
Các khách mời khác cũng yên lặng.
Thẩm Túy là khách mời duy nhất ở hiện trường không nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, biết được chuyện của Hoàng Oanh từ Giang Minh Khải, anh ngẩn người, cũng thở dài.
“Nhưng nếu như vậy thì cảm xúc của Hoàng Oanh là đúng rồi.”
Cho nên trên đường trở lại bệnh viện, trong ánh mắt tràn đầy áy náy – – đó là áy náy đối với Tống Dật Thần và Tống Thanh Phong.
Chân tướng rõ ràng vốn nên làm người ta vui mừng, nhưng tất cả mọi người không có chút cảm giác vui mừng nào. Các khách mời thậm chí cảm thấy, sớm biết như vậy đã không mời cảnh sát Lưu và cảnh sát Vu gia nhập nhóm ăn dưa.
Nếu cứ dựa theo xét xử nghi phạm mà phán định thì sao?
Đây không phải là một kết cục “vui vẻ” sao?
Liễu Minh Khiêm lại vỗ vỗ bả vai Trần Tiện Tri và Thẩm Túy,Nói ra chân tướng, vốn không phải là sai lầm, không có gì phải tự trách. Hơn nữa các cậu có nghĩ tới, Hoàng Oanh sẽ làm như thế nào không?”
* Lâm Trà đi tìm Hoàng Oanh.
Trong phòng bệnh, Hoàng Oanh vừa cho con b.ú sữa xong, dỗ bé ngủ thiếp đi.
Xung quanh còn có rất nhiều bác sĩ y tá, nghe nói Tống Dật Thần có thể bị định tội, nhao nhao chúc mừng Hoàng Oanh.
Nhìn thấy Lâm Trà xuất hiện, mọi người có chút kinh ngạc.
Ngay cả Hoàng Oanh cũng rất kinh ngạc. Nhưng các bác sĩ y tá còn có chuyện khác, chúc mừng Hoàng Oanh hai câu xong liền rời đi.
Lâm Trà đi tới bên giường Hoàng Oanh, nghĩ cách tự giới thiệu. Nhưng thật ra Hoàng Oanh biết cô, vừa rồi cảnh sát Lưu gọi điện thoại cho cô, nói tìm được chứng cứ xác thực chứng minh Tống Thanh Phong không ở hiện trường, hơn nữa còn có lời khai của Hoàng Oanh, cơ bản có thể gánh tội thay Tống Dật Thần.
Tống Dật Thần lần này kéo Tống Thanh Phong làm giả chứng cứ, còn đ.â.m nạn nhân mười tám nhát, cho nên nhẹ nhất là chung thân, thậm chí còn có thể bị tử hình.
Cảnh sát Lưu còn nói với Hoàng Oanh, anh biết được chân tướng là nhờ một nữ minh tinh, Lâm Trà.
Hoàng Oanh ngẩng đầu nhìn Lâm Trà, lễ phép nói.
“Xin chào, tôi biết cô, tôi đã xem qua chương trình giải trí của cô, rất thú vị.”
Lâm Trà do dự một lúc, cũng không biết nên khuyên Hoàng Oanh tự thú như thế nào.
Trên đường tới đây, cô nghĩ tới việc uy h.i.ế.p Hoàng Oanh, nói cô không tự thú, tôi sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo cô.
Nhưng khi đến phòng bệnh, sau khi nhìn thấy đứa bé đáng yêu của Hoàng Oanh, Lâm Trà không tự chủ lùi bước.
Tống Dật Thần cũng nguyện ý gánh tội, cô xen vào việc của người khác làm cái gì chứ? Cô chỉ là ngoài ý muốn có được hệ thống ăn dưa, cô cũng không phải là Bao Thanh Thiên, không quản được tất cả mọi chuyện trong thiên hạ.
Nếu như lần này trốn thoát là một tên sát nhân tội ác tày trời thì thôi đi, nhưng Hoàng Oanh rõ ràng không phải!
Cô ấy cũng chỉ là… bất đắc dĩ. Hoàng Oanh nhìn ra Lâm Trà đang mâu thuẫn, vẫn nói “Chờ thêm hai ngày nữa được không?”
Cô như là đang nói với Lâm Trà, rồi lại như là đang lẩm bẩm/”Để tôi ở bên con bé thêm hai ngày, rồi tôi sẽ đi tự thú.”
Lâm Trà kinh hãi, thốt ra”Vậy đứa nhỏ này không phải thành cô nhi sao?”
Hoàng Oanh nhẹ nhàng xoa xoa gò má đang ngủ say của bé con, cười khổ một tiếng.
“Nhưng tôi cũng không thể để Tống Dật Thần gánh tội thay tôi! Cậu ấy sẽ chết, có một số việc tôi ích kỷ một chút cũng không sao, nhưng chuyện này… Tôi không thể như vậy.”
Hoàng Oanh vẫn dịu dàng nhìn bé con, không nhìn Lâm Trà, tiếp tục nói.
“Trước kia lúc ở cô nhi viện, tôi luôn không rõ, những người làm cha làm mẹ kia sao có thể sinh mà không nuôi, quá đáng như vậy đâu? Ba mẹ của tôi nhất định không phải là người tốt!
Ba mẹ của Tống Dật Thần cũng vậy, nếu không tại sao lại không quan tâm mà ném chúng tôi vào cô nhi viện?”