Giọng nói của Lâm Trà đầy tiếc nuối: [Nhưng ở đây có nhiều thảo dược! Tất cả những thứ này được Hoa Cảnh chuẩn bị cho dân làng!]
[À không, là hàng trưng bày thôi, anh ta chỉ định tặng chúng cho người của mình. Dù sao chúng cũng là thảo dược quý giá, đến lúc đó sẽ được thu lại từ những kẻ lừa đảo nên không tặng cũng không sao cả]
Khách mời nghe thấy, ánh mắt sáng lên.
Chuẩn bị nhiều thảo dược?
Sao họ chỉ đứng nhìn mà không giúp gì được!
Liễu Minh Khiêm công bằng nói: “Mặc dù sức khỏe của bác sĩ Hoa không tốt, nhưng tôi tin mong muốn giúp đỡ dân làng của anh ấy sẽ không thay đổi!”
Lục Yên Yên kiên định nói: “Dù Bác sĩ Hoa đang bất tỉnh, nhưng chắc chắn anh ấy muốn tặng những thảo dược này cho dân làng!”
Giang Minh Khải bình tĩnh nói: “Những thảo dược này được chuẩn bị cho dân làng, nếu tặng cho dân làng thì việc bác sĩ Hoa đến thăm thôn Tình Xuyên cũng không phải là vô ích!”
Trần Tiện Tri đầy cảm kích: “Bác sĩ Hoa đúng là một người tốt! Tôi thay mặt dân làng cảm ơn anh ấy -“
Cái… cái gì?
Họ muốn tặng tất cả thảo dược của mình cho dân làng?
Mặc dù Hoa Cảnh đang giả vờ hôn mê, nhưng vẫn cảm thấy không khỏel
Anh ta phải trả nhiều tiền để mua những thứ đó! Anh ta là một thần y giả, nhưng những loại thuốc đó là thật!
Nhưng hiện tại anh ta đang bất tỉnh, không thể làm gì hay nói bất cứ điều gì, anh ta chỉ có thể nghe thấy tiếng nói bên tai…
“Dì Vương! Nghe nói chân của dì không tốt nên tặng dì nấm đông trùng hạ thảo. Dì mang vê nhà hầm với gà mái già ăn đi!” “Chú Chu, đây là Long tiên hương, là đồ tốt! Bác sĩ Hoa sẽ không để ý đâu, nhanh mang về đi! Sao chỉ lấy được một hộp! Ở đây có mười hộp nữa, lấy hết đi!”
“Bà Hạ, tặng bà nấm linh chi và lộc nhung! Bà không thích ăn à? Không sao, bà nấu cho Quang Tông ăn! Chẳng phải nó mới sinh sáu đứa sao, còn mất một một? Đến lúc bồi bổ nó rồi!”…
Tim Hoa Cảnh đang chảy máu.
Một giọt, một giọt nữa…
Đó là bảo bối của anh ta, đồng thời cũng là công cụ để anh ta lừa đảo!
Ngay lập tức, Hoa Cảnh lại nghe thấy giọng nói của Lâm Trà.
“Bà nội Hạ, cây nhân sâm ngàn năm này tặng cho bà! Cảm ơn bà đã luôn quan tâm đ ến chúng cháu, còn cho phép tổ chương trình của chúng cháu quay phim cạnh nhà bà!”
Nhân sâm?
Đó chính là báu vật dưới đáy hộp mà anh ta đã bỏ ra gần một triệu để mua
Hoa Cảnh bối rối, vội vàng đứng dậy: “Không ai được chạm vào nhân sâm của tôi!”
Mọi người nhìn Hoa Cảnh đột nhiên ngồi dậy, sững sờ một lúc.
Lúc đầu Bà nội Hạ đang định từ chối lịch sự với Lâm Trà, nhanh chóng bỏ vào túi!
“Nhân sâm của tôi…”
Hoa Cảnh đi tới ngăn cản, lại bị giọng nói của Lục Thi Tình ngăn lại.
“Không phải bác sĩ Hoa mang nhiều thuốc đến thôn Tình Xuyên để tặng cho dân làng sao? Chẳng lẽ anh chỉ lấy ra để trưng bày thôi sao?”
Cục m.á.u đông nghẹn lại trong cổ Hoa Cảnh: “Làm, làm sao có thể, tất nhiên là để tặng cho dân làng!”
Lâm Trà cười nói: “Đúng vậy! Chỉ là một cây nhân sâm ngàn năm mà thôi, bác sĩ Hoa sẽ không thấy khó chịu chứ?”
Hoa Cảnh nghiến răng nghiến lợi: “Không, tôi không thấy khó chịu!”
Lục Yên Yên: “Đúng rồi! Tôi vừa tặng mười hộp đông trùng hạ thảo! Bác sĩ Hoa sẽ không thấy đau lòng đâu nhỉ?” Mười hộp? Mười hộp!
Bác sĩ Hoa che ngực, nước mắt lưng tròng: “Không, tôi không thấy đau lòng.”
Liễu Minh Khiêm: “Đúng rồi! Chúng tôi vừa tặng hết thảo dược của bác sĩ Hoa, gồm hai cân lộc nhung, mười cây linh chỉ và hai mươi hộp long tiên hương. Bác sĩ Hoa là người hào phóng, sao lại thấy đau lòng được?”
Hết… Tất cả?
Hoa Cảnh nhìn về phía bàn dài.
Nó vốn chứa đầy thảo dược quý giá được anh ta cẩn thận sưu tầm, đó là biểu tượng cho năng lực thần y của anh ta
Bây giờ…
Hết rồi, toàn bộ mất hết!
Chỉ có vài lọ thực phẩm chức năng có in hình anh ta, đặt trơ trọi trên bàn, không ai thèm để ý.
“Ừ,..”
Máu trào lên cổ họng anh ta. Hoa Cảnh cảm thấy trong miệng có vị tanh, đầu óc choáng váng, hai mắt trắng bệch, lần này thật sự ngất xỉu!
“Thầy! Thầy ơi!”