[Khi đó Hạ Vân Tề mới 8 tuổi, ba mẹ anh ta đi mua bánh sinh nhật cho anh ta, nhưng lại bị tai nạn xe trên đường chết, từ đó về sau sinh nhật của Hạ Vân Tề trở thành nỗi sợ hãi anh ta không thể vượt qua]
[Đúng lúc này, Hạ Vân Tề gặp Lâm Sở Nhu 4 tuổi. Dưới sự khuyên bảo và khích lệ của Lâm Sở Nhu, anh ta đã bước ra khỏi nỗi ám ảnh của cuộc đời! Cho nên Lâm Sở Nhu đã trở thành bạch nguyệt quang mà Hạ Vân Tề hằng mong!]
[Đúng là một tình tiết thường thấy trong các kịch bản cũ! Nhưng tình tiết bạch nguyệt quang cẩu huyết này đúng là rất thích hợp với tổng tài ngọt ngào ngốc nghếch phải không?]
Lúc này, đám người Lâm Trà và Lục Yên Yên đã tới bờ hồ nhân tạo, nhưng vẫn còn cách Hạ Vân Tề và Lâm Sở Nhu một đoạn nữa.
Từ xa, cô đã nhìn thấy Lâm Sở Nhu cúi đầu, ánh trăng cùng đèn đường ven hồ giao thoa chiếu lên khuôn mặt phiếm hồng của Lâm Sở Nhu.
[Không xong rồi!
Tâm trạng Lâm Trà thấp thỏm: [Lâm Sở Nhu đã nói chuyện cô ta là bạch nguyệt quang với Hạ Vân Tề rồi! Nếu Hạ Vân Tề biết sự thật, sẽ không bỏ rơi đại tiểu thư đó chứ?]
Ánh mắt Lục Yên Yên lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hạ Vân Tề và Lâm Sở Nhu ở bên hồ.
Ánh mắt của Lục Ngôn Triệt đi theo phía sau còn tối hơn, giống như một con d.a.o có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người.
Lâm Trà không dám nói lời nào, cô tự giác lùi lại, đúng lúc đụng phải Thẩm Túy đi theo sau.
[Cảm giác như… sắp xảy ra chuyện lớn!]
Thẩm Túy cũng gật đầu phụ họa theo.
Đâu chỉ là chuyện lớn…
Là một quả dưa cực lớn đó!… Người hạnh phúc duy nhất ở hiện trường chỉ có Lâm Sở Nhu.
Lâm Sở Nhu biết chỉ cần cô ta nói ra mình là bạch nguyệt quang của Hạ Vân Tề, mọi chuyện sẽ khác đi!
Bước ngoặt mối quan hệ giữa hai người trong giấc mơ chính là lúc Hà Vân Tế biết cô ta là bạch nguyệt quang!
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Sở Nhu đưa tay ra chặn cơn gió thổi tới, ánh mắt cô ta thoáng thấy Lục Yên Yên đứng cách đó không xa.
Khóe miệng cô ta cong lên.
Trước đây chuyện gì cô ta cũng không bằng Lục Yên Yên.
Nhưng sau đêm nay thì không còn chắc chắn nữa.
Hạ Vân Tề nghe Lâm Sở Nhu kể lại thì im lặng mấy giây.
Có lẽ vì không ngờ Lâm Sở Nhu sẽ nói chuyện này với mình, Hạ Vân Tề luôn chính xác như một chiếc đồng hồ đã do dự một lúc.
Sau đó anh ta từ từ đưa tay vào túi.
Ánh mắt Lâm Sở Nhu sáng lên.
Cô ta nhớ trong giấc mơ, nhà họ Hạ có một chiếc vòng ngọc phỉ thúy của tổ tiên trị giá gần 100 triệu, được truyền lại cho từng đời con dâu.
Vốn vòng tay này sẽ được tặng cho Lục Yên Yên.
Nhưng bây giờ Hạ Vân Tề lại muốn tặng chiếc vòng tay này cho mình sao?
Lâm Sở Nhu phấn khích đến mức ngừng thở, tim đập nhanh.
Một giây sau, Hạ Vân Tề lấy từ trong túi lấy ra một quyển chi phiếu, ung dung viết xuống một dãy con số.
“Một trăm vạn, đủ không?”Hạ Vân Tề hỏi.
“Cái, gì cơ?”
Lâm Sở Nhu cảm giác như mình nghe lầm.
“Không phải cô nói hồi nhỏ cô đã giúp tôi sao? Một trăm vạn có đủ để báo đáp sự giúp đỡ lúc trước của cô không? Nếu vẫn chưa đủ…” Thậm chí Hạ Vân Tề còn không nhấc mí mắt lên, rồi lại viết một tờ chỉ phiếu khác:
“Hai trăm vạn? Đủ chứ, lúc đó cô chỉ nói với tôi vài câu, hai trăm vạn còn không đủ sao?”
“Không phải…”
Lâm Sở Nhu bối rối:
“Hạ thiếu, không phải anh… không phải anh vẫn luôn cho rằng Lục tiểu thư là bạch nguyệt quang của anh nên mới kết hôn với cô ta sao? Nhưng cô ta không phải! Là em mới đúng! Em mới là người anh nhớ thương hơn mười năm nay! Không phải Lục Yên Yên đâu!”
Hạ Vân Tề đã khóc vì sung sướng trong giấc mơ và coi mình như một báu vật đâu rồi?
Sao hiện thực lại không giống trong giấc mơ
Hạ Vân Tề lạnh lùng nhìn Lâm Sở Nhu, cau mày:
“Chẳng qua cô cũng chỉ là người xa lạ có duyên mà tôi từng gặp một lần lúc còn nhỏ, sao lại trở thành bạch nguyệt quang được? Lâm Sở Nhu, cô đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Sở Nhu cảm thấy đầu mình oanh một tiếng.
Một người xa lạ từng gặp nhau…
Người lạ…
Người lạ…
Không phải bạch nguyệt quang sao? Sao lại trở thành người xa lạ chứ!
Rốt cuộc vấn đề ở đâu chứ!