Cậu Lưu cho thuê phòng 5
“Vậy cũng đã rất giỏi rồi. Lần này chị cũng tham gia thi đại học đấy.” Chị dâu Liêu vốn là học sinh đã tốt nghiệp cấp ba nhưng lại không lấy được đề cử lên đại học, nên sau khi tốt nghiệp đã đi làm ở cửa hàng bách hoá luôn. Quyền lợi mà cô ấy nhận được cũng không tệ. Sau này cưới Liêu Thiên Cường rồi cuộc sống của hai người cũng khá là dễ chịu. Cô ấy nói: “Kết quả thi của chị được hơn hai trăm điểm. Ôi chao, chị bị anh Liêu của các em làm cho mắc cỡ c.h.ế.t đi được!”
Hai người càng nói càng thân thiết. Đường Văn Sinh ở bên ngoài nghe thấy cũng rất vui mừng.
“Văn Sinh.” Liêu Thiên Cường biết ngày mai bọn họ phải đi lên tỉnh, vừa rồi lại nghe anh nói đến chuyện muốn thuê nhà nên đã viết địa chỉ nhà cậu mình ra cho Đường Văn Sinh: “Lát nữa tôi sẽ đi viết một bức thư. Hai người cứ tới nhà cậu tôi rồi đưa thư cho ông ấy nhé. Không cần phải thuê phòng ở tạm đâu, cứ ở lại nhà cậu tôi là được.”
Đường Văn Sinh nhận lấy lòng tốt của anh ấy.
Ngày hôm sau sau khi ăn sáng xong, hai vợ chồng nhà họ Liêu tự mình tiễn Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt đến bến xe.
Lúc ngồi lên xe đi tỉnh, Phong Ánh Nguyệt nói với Đường Văn Sinh: “Anh Liêu và chị dâu Liêu tốt thật đấy.”
“Đúng vậy.” Đường Văn Sinh gật đầu. Lần này bọn họ tới cũng không phải đi tay không. Phong Ánh Nguyệt đã tặng cho con gái chị dâu Liêu hai cái khăn quàng nhỏ mà cô tự đan bằng len.
Mặc dù không gặp được con gái của bọn họ nhưng chị dâu Liêu thì rất thích món quà này, cảm thấy rất hợp với con gái mình.
Từ thành phố đi lên tỉnh mất hơn hai tiếng đồng hồ. Đến bến xe của tỉnh rồi hai người còn phải ngồi xe thêm một tiếng nữa mới tới được trường học.
Đương nhiên ở tỉnh lị thì dù là người qua lại hay các toà nhà thì cũng đều náo nhiệt hơn huyện và thành phố.
Ở đây nhìn đâu cũng thấy nhà cao tầng. Người qua lại trên đường ăn mặc khá sành điệu.
Việc đầu tiên mà Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh muốn làm là tới trường học đăng ký nhập học. Đường Văn Sinh đi cùng cô đến Đại học Sư phạm trước.
Vừa nghe bọn họ nói tạm thời không ở nội trú, người tiếp đón gật đầu một cái: “Tiền thuê một năm là sáu đồng. Nếu hai người có nơi ở rồi thì không cần đăng ký nội trú cũng được.”
“Cảm ơn.”
Phong Ánh Nguyệt nói lời cảm ơn, sau đó lại đi với Đường Văn Sinh qua Đại học Y khoa đăng ký nhập học. Tiền thuê ở bên này cũng giống vậy.
Hoàn tất thủ tục, nhận lớp và lấy thông tin về ngày khai giảng xong, hai người tìm tới tiệm cơm quốc doanh ăn cơm trưa.
“Tính ra một năm sáu đồng cũng rẻ thật đấy.” Phong Ánh Nguyệt nói.
Dù sao thì ở huyện nhỏ vậy mà nhà Tống Chi thuê phòng ở một tháng cũng đã ba đồng rồi.
“Đúng là rẻ thật.” Đường Văn Sinh gật đầu: “Nhưng nếu nội trú thì một phòng phải sáu đến tám người ở chung, dùng chung nhà vệ sinh và nhà tắm, điện nước cũng phải đóng riêng.” “Vậy mới nói.” Phong Ánh Nguyệt nhấp một ngụm nước ấm: “Hai chúng ta cộng lại là tiền thuê một năm mười hai đồng. Còn nếu thuê phòng ở ngoài thì không biết ở tỉnh giá cả như nào.”
“Lát nữa chúng ta ghé thăm nhà cậu Lưu rồi hỏi thăm ông ấy một chút xem thế nào.”
Vậy nên sau khi ăn cơm trưa xong, hai người lần theo địa chỉ Liêu Thiên Cường cho tới được nhà cậu Lưu. Đến nơi, Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt mới biết tại sao Liêu Thiên Cường lại viết cho bọn họ địa chỉ này.
Bởi vì chỗ ở của cậu Lưu nằm trong con hẻm nhỏ cách trường học của bọn họ có hai con phố, chỉ cần đi bộ chừng mười lăm phút là đến trường.
“Số nhà sáu mươi hai ngõ Vĩnh Tế. Văn Sinh, là nơi này phải không?”
Phong Ánh Nguyệt đứng trước một ngôi nhà, nhìn số nhà bên cạnh rồi hỏi Đường Văn Sinh.
“Đúng rồi.” Đường Văn Sinh gật đầu rồi giơ tay lên gõ cửa. Thế nhưng chẳng có ai đáp lại cả.
Trái lại, bọn họ gõ một hồi thì nhà đối diện lại mở cửa ra.
Người đi ra là một ông cụ chừng bảy mươi tuổi: “Hai người tìm người hả?”
“Dạ vâng, chúng cháu tới tìm chú Lưu ạ.” Đường Văn Sinh đáp: “Hình như trong nhà không có ai.”
“Không có ai đâu. Năm giờ rưỡi người ta mới tan làm.” Ông cụ nhìn hai người bọn họ: “Trông hai người lạ lắm, mới tới đây lần đầu à?”
“Vâng ạ.”
“Thảo nào không biết. Chủ nhà đối diện làm việc ở nhà máy thuỷ điện, sáng tám giờ vào làm, chiều gần sáu giờ mới về nhà.”
Ông cụ nói xong thì đóng cửa luôn.
Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt quay qua nhìn nhau một cái rồi quyết định sẽ đi quanh trường học một vòng trong lúc chờ đợi.
Xung quanh có không ít cửa hàng nhưng phần lớn đều là cửa hàng quốc doanh, chỉ có số ít là của tư nhân. Chẳng qua dù có là tư nhân thì bên trong cũng có cổ phần của quốc gia thôi.
“Chúng ta cũng không thể ngồi không được. Ba nghìn đồng nghe thì có vẻ nhiều nhưng nếu trong mấy năm tiếp theo, vật giá leo thang thì số tiền kia sẽ không đủ dùng.”
Lúc đi dạo phố, Phong Ánh Nguyệt nói.
“Đúng thế, chỉ là tỉnh rất lớn nên chúng ta sẽ tìm được việc làm thôi.”
Phong Ánh Nguyệt liếc nhìn chiếc khăn lụa trên cổ một chị gái qua đường rồi gật đầu một cái: “Cũng đúng.”