Cậu Lưu cho thuê phòng 7
Rượu hơn nửa tuần rồi cậu Lưu mới bắt đầu nói chuyện tiền thuê nhà: “Cậu cũng muốn nhà cửa náo nhiệt một chút, thêm chút hơi người. Nói chung là thuê nhà ở trong ngõ bọn cậu ở đây, loại nhà như nhà phía đông thì một tháng là tám đồng.”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu. Chiều nay lúc bọn họ đi dạo khắp nơi cũng đã hỏi rất nhiều nhà rồi. Có mấy nhà còn mở miệng đòi mười đồng một tháng nữa kìa.
Còn nếu là nhà một gian thì có diện tích bằng một căn nhà ở nhà ngang, một tháng cũng bốn đồng rưỡi. Hơn nữa những căn nhà như thế bên trong thường chưa có đồ đạc gì cả, nếu vào ở sẽ phải mua thêm.
“Hai cháu là bạn của Thiên Cường, cũng coi như là cháu trai cháu dâu của cậu.” Cậu Lưu lại cạn ly với bọn họ: “Vậy nên một tháng cậu lấy năm đồng nhé, còn tiền điện nước thì chúng ta chia đều. Tiền thuê phòng chỉ tính trong mấy tháng các cháu đi học thôi. Vào mấy kỳ nghỉ như nghỉ đông nghỉ hè các cháu về nhà thì những tháng đó cậu sẽ không tính tiền phòng của các cháu.”
“Vậy cậu sẽ bị lỗ lớn.”
Đường Văn Sinh nói.
Cậu Lưu khoát tay: “Nói tầm bậy. Nhà mà không cho hai cháu thuê thì cũng bỏ không đó thôi. Cậu chỉ có một lời dặn đó là hy vọng các cháu trân trọng đồ dùng trong nhà.”
Phong Ánh Nguyệt rót rượu cho ông ấy: “Vậy chúng cháu cảm ơn cậu.”
Cậu Lưu bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Ơn gì mà ơn, trong lòng cậu rất vui đấy. Phòng bếp các cháu cứ dùng tự nhiên. Nếu muốn thì có thể ăn chung với cậu còn không muốn thì chúng ta ăn riêng, đều được cả.”
Nơi này chỉ cách trường học mười lăm phút đi bộ nên buổi trưa vẫn kịp về nấu cơm.
Nếu có thể nấu cơm ở nhà thì rẻ hơn ăn uống trong căng-tin nhiều.
Tối hôm đó, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh tạm thời ở lại phòng khách của nhà phía tây.
“Một học kỳ có bốn tháng, một năm là tám tháng, tổng cộng bốn mươi đồng. Em học bốn năm đại học, anh thì năm năm. Chúng ta cứ tính năm năm đi, là tiền thuê nhà hết hai trăm đồng.”
Phong Ánh Nguyệt nằm trong lòng Đường Văn Sinh, thấp giọng tính toán tiền thuê phòng bọn họ phải chi trả trong mấy năm tiếp theo. “Nguyên Đản ở nhà cũng vậy, mỗi năm một trăm hai mươi đồng. Ngoài ra còn phải cộng thêm một ít tiền tiêu vặt của chúng ta, tiền tiêu vặt cho mẹ và Nguyên Bảo nữa. Tính lại thì một năm cũng đến một trăm năm mươi đồng đấy. Chi tiêu cố định trong một năm của chúng ta cứ định là ba trăm năm mươi đồng đi.”
Đường Văn Sinh gật đầu: “Cũng xấp xỉ thế.”
“Đây là chưa tính nếu bị bệnh hoặc có gì đó ngoài ý muốn cần dùng tiền đâu đấy. Nếu tính như thế thì số tiền kia của chúng ta hoàn toàn đủ dùng, nhưng mà vẫn là câu nói kia, chúng ta không thể ăn không ngồi rồi được.”
Phong Ánh Nguyệt giơ tay lên chọc cằm Đường Văn Sinh một cái: “Chúng ta phải vừa học vừa kiếm việc làm mới được.”
Đại học không phải là ngày nào cũng có lớp nên thời gian rảnh rất nhiều.
“Anh nhớ rồi.”
Đường Văn Sinh túm lấy tay cô rồi xoay người ôm chặt cô: “Ngủ thôi.”
Mà lúc này cậu Lưu vừa mới rửa mặt xong, đang ngồi bên giường nhìn khung ảnh trắng đen bày trên hộc tủ. Đó là ảnh gia đình của một nhà ba người bọn họ.
Cậu Lưu cầm khung ảnh lên nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô gái tóc ngắn trong đó: “Cha biết là Thiên Cường sợ một mình cha ở đây cô đơn nên mới giới thiệu bạn học tới đây ở. Thằng nhỏ này từ bé đã cẩn thận rồi…”
Sau đó, ông ấy lại nhắc đến con gái.
“Cũng giận lâu thật đấy, đi suốt cả mấy năm không thèm về.”
Con gái của cậu Lưu gả sang một thành phố khác, cũng có thể xem như là gả xa. Ban đầu cậu Lưu không đồng ý, muốn tìm một người đến nhà mình ở rể nhưng cố tình tình cảm giữa con gái ông ấy và con rể lại rất tốt nên đã gói ghém hành lý đi theo con rể luôn.
Mặc dù ông ấy tức giận nhưng dù sao thì đó cũng là con gái mình. Cậu Lưu vẫn mở tiệc mời người tới ăn cưới, chuẩn bị đồ cưới để con gái mang theo, cũng tới nhà con rể gặp mặt thông gia rồi uống trà con rể rót, coi như là chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Ai ngờ sau đó ông uống say, nói ra mấy lời con gái không thích nghe nên ngay ngày hôm sau con gái đã đi theo chồng qua thành phố khác. Mấy năm nay, trừ lễ tết gửi thư gửi quà qua bưu điện chúc mừng ra thì con gái ông ấy vẫn luôn không trở về.
Cậu Lưu ôm lấy ảnh gia đình rồi cứ vậy mà ngủ thiếp đi. Chờ đến khi ông ấy tỉnh lại thì kim giờ kim phút trên đồng hồ đeo tay đã chỉ bảy giờ sáng rồi.
Cậu Lưu bị doạ hết hồn, vội vàng mặc quần áo vào tử tế rồi ra khỏi phòng.