Mẹ Đường biết thân thế của Nguyên Đản 3
Thấy ông nhìn chằm chằm vào Nguyên Đản, mẹ Đường nheo mắt lại, tay bỗng nhiên xiết chặt.
“Mặc kệ có chuyện gì, đây là của chúng ta, không ai có thể lấy đi.”
Lời nói này của cha Đường khiến sắc mặt mẹ Đường thay đổi.
“Lão già…”
Lúc này, chị dâu họ dẫn Yêu Muội đi chơi, khi đi ngang qua mấy đứa Nguyên Đản, cô ta nhìn Nguyên Đản cười nói: “Càng lớn càng đẹp trai, sau này lớn lên cháu sẽ đẹp trai giống cha cháu.”
Mẹ Đường giật mình, nhìn kỹ khuôn mặt Nguyên Đản, càng nhìn càng hoảng hốt.
Đứa trẻ này trông không giống Kiều Tư Vũ, nhưng nó cũng không giống… Đường Văn Sinh.
Thấy sắc mặt bà không ổn, cha Đường đưa tay vỗ vỗ vai bà, ông có ý trêu bà nói: “Không phải nói không có gì không chịu được sao?”
“Lão già!”
Mẹ Đường vừa hoảng vừa tức giận đánh ông mấy cái, lúc này chị dâu họ đang nói chuyện với chị dâu hai Đường, không ai để ý đến hai người họ.
“Có phải ông đã biết chuyện gì?”
Mẹ Đường kéo ông vào phòng hỏi.
Cha Đường bảo bà ngồi xuống trước, rồi đi ra ngoài cho rót cho bà một cốc nước ấm để bà uống thuốc trước.
Sau đó mới từ từ kể chuyện năm đó…
Sau khi mẹ chồng trở về quê, Phong Ánh Nguyệt thấy bà có gì đó không ổn, giống như có điều gì muốn nói với mình, nhưng khi cô nhìn sang thì bà lại làm như không có chuyện gì, quay đầu đi chỗ khác.
Hơn nữa, Phong Ánh Nguyệt nhận ra rằng mẹ Đường thường xuyên ngẩn người nhìn Nguyên Đản làm bài tập, không chỉ cô phát hiện được mà Nguyên Đản cũng phát hiện.
Có một ngày hai người ra ngoài mua thức ăn, Nguyên Đản đã nói đến chuyện này: “Bà nội thường xuyên nhìn con ngẩn người, do con làm sai chuyện gì sao?”
Phong Ánh Nguyệt hỏi nó: “Mấy ngày qua có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
“… Ngoại trừ bà có ghé qua thì hình như không có chuyện gì khác.” Nguyên Đản nói xong gãi đầu: “Đúng rồi, lúc con đưa tiền cho bà nội đã nói với bà những lời mẹ con nói.”
Để phân biệt mọi người, Nguyên Đản gọi như vậy.
“Con nói lại cho mẹ những lời đó đi.”
Phong Ánh Nguyệt nói.
Nguyên Đản nghe lời làm theo. Sau khi nghe xong Phong Ánh Nguyệt đưa Nguyên Đản đến dưới lầu, để nó mang thức ăn về trước, cô đi đến văn phòng trường.
Trên bàn hiệu trưởng Lý có một chiếc điện thoại công cộng, giáo viện có thể dùng tự nhiên.
Phong Ánh Nguyệt gọi trực tiếp đến trường của Đường Văn Sinh: “Xin chào, xin hãy giúp tôi tìm…”
Mười phút sau điện thoại reo lên.
Phong Ánh Nguyệt nhanh chóng nghe máy: “Văn Sinh?”
“Là anh.”
Giọng nói của Đường Văn Sinh vẫn còn hổn hển, biết ngay sau khi nghe thấy thông báo từ loa, anh đã chạy tới.
Để chuyện trở nên ngắn gọn, Phong Ánh Nguyệt nói thẳng: “Hình như mẹ đã biết chuyện của Nguyên Đản.”
Đầu bên kia im lặng vài giây.
“Sớm muộn gì mẹ cũng biết, có cha ở bên, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, hai năm này sức khoẻ của mẹ cũng tốt, mà trước đó anh hai đi kiểm tra xảy ra vấn đề, mặc dù đau lòng nhưng sức khỏe vẫn không có gì không ổn.”
Khi ấy giữ lại Nguyên Đản vì lúc đó sức khoẻ mẹ Đường không tốt, lại rất thương đứa trẻ này, vì để cho bà có động lực cố gắng chăm sóc sức khoẻ mình, nên không nói cho bà biết xuất thân của Nguyên Đản.
“Giấy không gói được lửa, hơn nửa năm rồi cha đã tìm em nói chuyện, chuyện Nguyên Đản sớm muộn gì cũng nói cho mẹ biết.”
Phong Ánh Nguyệt cũng biết chuyện này.
“Được, thời gian này em sẽ chú ý tình hình của mẹ nhiều hơn, có chuyện gì em gọi điện cho anh.”
“Được.”
Khi mẹ Đường biết Nguyên Đản không phải con của Đường Văn Sinh, phản ứng đầu tiên của bà là hối hận, lúc trước không nên nghe Kiều Tư Vũ nói nhảm cho cô ta vào cửa, thật có lỗi với Đường Văn Sinh.
Phản ứng thứ hai là có lỗi với Phong Ánh Nguyệt, bà thấy những năm nay cô không muốn có con vì quan tâm đến cảm xúc của Nguyên Đản.
Vậy nên mấy ngày nay bà muốn nói vài câu với Phong Ánh Nguyệt nhưng lại không biết phải nói gì.
Về phần Nguyên Đản, cho dù không phải con cháu của họ, mẹ Đường cũng cảm thấy thương nó, dù sao nó là đứa trẻ do chính tay mình nuôi nấng, chuyện của người lớn không liên quan đến đứa trẻ.
Nhưng vừa nghĩ tới lời Kiều Tư Vũ nói định đưa nó đi, mẹ Đường đã khó chịu trong lòng, lúc trước bà nghĩ Nguyên Đản là con cháu nhà mình thì Kiều Tư Vũ chắc chắn không thể đưa đi, nhưng giờ không có quan hệ huyết thống, Kiều Tư Vũ làm vỡ chuyện, Nguyên Đản còn ở lại sao?
Đứa trẻ này tuy còn nhỏ nhưng lòng tự trọng rất lớn.
Chuyện này càng nghĩ càng thấy phiền, mẹ Đường nghĩ đến bản thân bị bệnh.