Nhận cha nuôi 4
Phong Ánh Nguyệt hơi nhướng mày: “Nếu dì của con mà biết, dì ấy không có thì…”
“Nếu như bác của con mà biết bác ấy không có thì…”
Đường Văn Sinh cũng nhướng mày.
Mẹ Đường cũng hùa theo: “Nếu như ông nội cháu biết chúng ta ai cũng có, thế mà bọn họ ở quê lại không có…”
Sắc mặt của Nguyên Đản thay đổi theo từng câu nói của mọi người, trong lòng tràn đầy cay đắng mà đứng lên, một người là hai mươi đồng, trừ đi nó, trong nhà còn có sáu người nữa, vậy thì sẽ là một trăm hai mươi đồng.
Nó khẽ cắn môi, rồi lại đếm ra sáu mươi đồng đưa cho mẹ Đường: “Bà cầm về đi, đưa cho ông nội, các bác và dì nữa!”
“Ôi bé ngoan của bà.” Mẹ Đường cười đến đau cả bụng, ôm lấy đầu của Nguyên Đản: “Sao mọi người nỡ tiêu tiền của cháu chứ, đợi khi cháu lớn rồi thì hẵng đưa cho ông bà tiêu.”
Cả ba người đều bỏ toàn bộ tiền trong tay mình cầm được vào trong hộp nhỏ, ngược lại khiến Nguyên Đản có chút ngại ngùng: “Con vẫn còn tám mươi đồng mà, mọi người không cần trả lại cho con đâu.”
“Đợi đến lúc chúng ta không còn tiền để tiêu nữa thì sẽ đến tìm con sau.”
Phong Ánh Nguyệt an ủi nó một câu, lúc này Nguyên Đản mới đóng nắp hộp lại.
Chuyện Nguyên Đản và Tần Lưu Hải trở thành anh em kết nghĩa cũng đã được truyền ra khắp lớp, vốn dĩ quan hệ của Nguyên Đản với các bạn trong lớp rất tốt, có Nguyên Đản dẫn dắt, Tần Lưu Hải cũng dần dần hòa nhập được với cả lớp.
Quà của nhà họ Tần quá quý trọng, vậy nên Phong Ánh Nguyệt bèn dựa vào sự khéo léo của mình, sau khi vào đông, không chỉ tặng cho Tần Lưu Hải hai chiếc áo len được dệt bằng tay có hình của một anh hùng nào đó trong phim hoạt hình, còn đan một món đồ chơi anh hùng bằng len cao 80cm tặng nó.
Chuyện này khiến Tần Lưu Hải vô cùng thích thú, buổi tối cũng ôm đi ngủ, ban ngày còn mang anh hùng nhỏ ra ngoài phơi nắng.
“Em khéo tay thật đấy.”
Hôm nay, Phong Ánh Nguyệt và mẹ Tần cùng dạo phố, mẹ Tần bèn nhắc đến chuyện này: “Thằng bé trân quý nó như vật gì quý giá vậy, còn đặc biệt sắm cho anh hùng nhỏ một cái gối một cái chăn để ngủ.”
“Trẻ con mà, chính là như vậy đấy.”
Nghĩ lại trước kia Nguyên Đản cũng rất trân quý món đồ chơi nọ, đến bây giờ vẫn được nó cất giữ rất cẩn thận.
Phong Ánh Nguyệt ra ngoài để mua một chút quần áo và giày dép của trẻ con, Tống Chi đã sinh rồi, đúng như cô nghĩ, là một bé gái.
Mẹ Tần giúp cô xem đồ, không lâu sau đã chọn xong xuôi.
Lúc sau mẹ Tần đi vào cửa hàng, còn Phong Ánh Nguyệt thì xách đồ đi tìm Tống Chi.
Tống Chi sinh được một bé gái, một nhà ba người vô cùng vui vẻ, chỉ có cha mẹ chồng là không vui.
Bởi vì bọn họ luôn mong có một cậu cháu trai.
Một bức ảnh siêu âm của bé gái, bọn họ cũng không hề để ý tới, đến khi Tống Chi đã vào bệnh viện rồi, cha mẹ chồng vẫn rất kỳ vọng mà đứng đợi ngoài cửa phòng sinh, nhưng lại nghe tin đã sinh được một bé gái.
Một người đau đầu, một người đau lưng, cứ như vậy mà đi về nhà, đến cả tiệc đầy tháng cũng không hề xuất hiện.
Tống Chi đã thất vọng từ sớm, cho nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại cuối cùng Hồng Kiến Quân cũng biết được cha mẹ mình là người như thế nào rồi.
Trước kia do quá bận, bọn họ còn gửi Tiểu Diệp Tử ở bên đó nhờ hai người trông hộ, hiện tại thì trực tiếp dắt tới nhà Phong Ánh Nguyệt bên này rồi, dù gì cũng không đưa sang bên kia nữa.
“Đẹp thật đấy!” Tống Chi sờ bộ quần áo, trong mắt tràn đầy niềm yêu thích: “Tiểu Quả Tử cũng sẽ rất thích nó mà đúng không chị?”
Anh trai gọi là Tiểu Diệp Tử, em gái gọi là Tiểu Quả Tử, cũng thật là đáng yêu.
Phong Ánh Nguyệt ôm Tiểu Quả Tử lên, nhìn con bé ngáp một cái, gãi gãi cổ vài cái sau đó lại tiếp tục ngủ tiếp.
“Này, bây giờ bọn chị có dùng không, hay là không dùng?”
Tống Chi nhỏ giọng hỏi.
Phong Ánh Nguyệt đặt Tiểu Quả Tử trở lại giường, cài chăn lại cho con bé, sau đó mới nhỏ giọng trả lời Tống Chi: “Thuận theo tự nhiên thôi.”
Không tránh thai.
“Vậy thì em sẽ đợi tin vui của chị nhé.”
Tống Chi cười híp mắt.
Phong Ánh Nguyệt thích trẻ con, cô ấy cũng biết điều này.