Oa oa oa oa 3
Mãi cho đến mười hai giờ đêm, hai gia đình các bác cũng đi về nhà.
Bọn họ cũng không xách bếp lò về, còn nói sáng mai lại lấy.
Trên đường về, Yêu Muội tỉnh giấc khi được A Tráng cõng trên lưng, con bé liên tục kêu đói, vì thế sau khi về đến nhà, chị dâu họ liền nấu bánh trôi, cả nhà ngồi ăn cùng nhau.
Bên này, Phong Ánh Nguyệt và mọi người cũng làm sủi cảo, còn gia đình chú ba Đường về đến nhà cũng nấu mì sợi.
Sau khi ăn bữa khuya và vệ sinh cá nhân, mọi người liền về phòng nghỉ ngơi.
Thiết Đản được vợ chồng anh hai Đường bế đi, Phong Ánh Nguyệt nằm trong lồng n.g.ự.c Đường Văn Sinh, lắng nghe âm thanh gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào.
“Năm nay tuyết rơi muộn nhưng lại rơi rất dày.”
“Đúng vậy.” Đường Văn Sinh gật đầu: “Ngày mai trên đường chắc hẳn rất nhiều tuyết, em không cần đi lại nhà bà tổ đâu.”
Hàng năm, mọi người đều đến nhà bà tổ thắp hương cúng bái, sau đó dọn dẹp, đến mùng tám thì con gái và con rể của bà tổ cũng về đây, cũng không cần làm gì mà chỉ đến thăm mộ bà tổ thôi.
“Cùng đi đi.” Phong Ánh Nguyệt vùi đầu vào hõm cổ anh: “Em thích đi theo anh.”
Đường Văn Sinh cười khẽ, ôm chặt lấy cô: “Được thôi.”
Thiết Đản dậy rất sớm, thằng bé vừa động đậy, anh hai Đường và chị dâu hai Đường liền bật đầu ngồi dậy.
“Oa oa!”
Thiết Đản khóc ré lên.
“Mặc quần áo vào đi, mặc xong thì đi tìm anh trai.” Chị dâu hai Đường vội vàng nhét quần áo nhỏ của thằng bé vào trong chăn để ủ ấm, nhân lúc đó anh hai Đường trêu chọc Thiết Đản nhằm đánh lạc hướng, chờ đến khi quần áo không còn lạnh nữa thì hai vợ chồng nhanh chóng phân chia, một người mặc áo còn một người mặc quần cho thằng bé.
Khi Thiết Đản được bế đến phòng của Nguyên Đản, thằng bé đã được mặc quần áo thật dày, trông giống như một quả bóng vậy, chẳng qua là một quả bóng còn có thêm một cái đầu.
“Thiết Đản đáng yêu quá.” Nguyên Đản bật cười, bế thằng bé đặt lên giường, sau khi tự mình mặc quần áo rồi bế thằng bé ra ngoài.
Nhưng Thiết Đản không muốn ôm mà chỉ muốn trèo xuống đất, cứ như thế Phong Ánh Nguyệt và mọi người cũng bị đánh thức.
“Thằng bé nghịch ngợm này.” Phong Ánh Nguyệt bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Thiết Đản lắc tấm thân bé nhỏ muốn đi ra sân, Nguyên Đản không ra ngoài, Thiết Đản liền lắc tay gào khóc: “Bên ngoài có con hổ to lắm, nó chuyên môn đi hù dọa mấy đứa trẻ không nghe lời như em đó.”
“Oa oa!”
Thiết Đản không nghe, cái tay mũm mĩm vẫn khăng khăng chỉ ra sân, tuyết trong sân vừa mới được anh hai Đường quét dọn sạch sẽ, nhưng nóc nhà và các vách tường đều bị tuyết bao phủ.
Thằng bé tò mò thích thú muốn đi chạm tuyết và chọi tuyết.
Khi Đường Văn Sinh đi ra, Thiết Đản vẫn còn náo loạn, anh từ từ bước đến trước mặt thằng bé, Thiết Đản kêu to, anh liền đưa tay vỗ nhẹ vào vai Nguyên Đản.
Nguyên Đản hiểu rất rõ, ngay lập tức cậu bật dậy rồi hét lên một tiếng đau đớn khiến Thiết Đản ở trong lòng cậu giật mình.
Sau vài lần như thế, Thiết Đản hiểu rằng nếu nó muốn ra ngoài chơi thì anh trai sẽ bị đánh, vì thế nó cũng không náo loạn nữa, khi Đường Văn Sinh đưa tay ra muốn “đánh” Nguyên Đản, một bàn tay mũm mĩm duỗi ra muốn ngăn bàn tay to lớn của Đường Văn Sinh.
Nguyên Đản nghiêng đầu nhìn thấy cảnh đó, trong lòng vô cùng ấm áp: “Thiết Đản, anh dẫn em vào nhà bếp nướng khoai lang và khoai tây.”
Vừa dứt lời, cậu liền bế em trai vào nhà bếp.
“Ăn sáng xong rồi hãy đi.” Cha Đường biết mọi người muốn đi đến chỗ bà tổ, ông chắp tay sau lưng nói.
Đường Văn Sinh gật đầu, cùng Phong Ánh Nguyệt đi rửa mặt, sau khi ăn sáng xong hai người đến nhà bà tổ.
Anh hai Đường mở tivi lên xem, không lâu sau đó nhà bác cả Đường và nhà chú ba Đường cũng đến đây.
Hôm nay tuyết rơi rất lớn, họ không định ra ngoài chúc tết, khoảng giữa trưa, vợ chồng Phong Ánh Nguyệt và vợ chồng Đường Văn Tuệ cũng lần lượt về nhà.