Lượt xem: 255
Ngoại truyện: Nguyên Đản vào đại học 7
Ngay khi buổi huấn luyện quân sự bắt đầu vào buổi sáng, giáo quan đã ra oai phủ đầu bọn họ, không phải chạy vòng quanh thì là hít đất.
Sức khỏe của một người bạn cùng phòng không được tốt, ngã lăn ra sân, giáo quan tưởng cậu ta giả vờ, may là Nguyên Đản học được một vài cách từ Đường Văn Sinh, nhanh chóng chạy lên trước ngăn cú đá của giáo quan lại.
Vội vã cõng cậu ta lên lưng, chạy về phía phòng y tế.
May mà đến nhanh, cậu ta bị tụt huyết áp cộng thêm hen suyễn, sau khi cậu ta trở lại bình thường, ba người họ vẫn còn sợ, giáo quan kia cũng đã đến xin lỗi.
Và bị giáo quan trưởng mắng một trận.
Lúc ăn cơm trưa, bốn người họ ngồi cùng nhau, nói cười rôm rả sau bữa ăn.
“Sức khỏe của tôi yếu thêm bệnh di truyền, muốn học y, vốn dĩ người nhà tôi không đồng ý đâu, sau đó tôi nhịn cơm.” Rồi cậu ta chỉ tay lên trời: “Không cho tôi học y thì để ông trời mang tôi lên trên đấy đi!”
“Mẹ cậu ta vội vàng!”
“Cha cậu ta hốt hoảng!”
Hai người bạn cùng phòng khác bắt đầu phụ họa.
“Tôi được học y rồi!”
Người bạn cùng phòng đó cười khanh khách.
Thấy Nguyên Đản cũng cười theo.
Thật thú vị, cậu ta nghĩ thầm.
Nghĩ hoài nghĩ mãi, lại nghĩ đến Thiết Đản, không biết Thiết Đản có quậy phá không, có nhớ nó không, có ngoan ngoãn ăn cơm không.
Thấy nó ngẩn ra, bạn cùng phòng hỏi: “Nhớ người yêu à?”
“Nhớ em trai.” Mặt Nguyên Đản đỏ lên, giải thích rằng: “Em ấy thích đi theo tôi lắm, bây giờ tôi đi học đại học, không mấy khi về nhà, không biết nó có quen không.”
“Trẻ con đúng không?”
Người bạn cùng phòng thứ hai hỏi.
“Ừ.”
“Trẻ con có tính hay quên, cậu không ở nhà một tháng, thằng bé có bạn của nó, có anh nó, sẽ không làm ầm lên vì nhớ cậu đâu.”
Lời nói của người bạn cùng phòng thứ ba khiến cho nét mặt của Nguyên Đản thay đổi: “Thật à?”
“Ừ, ừ, hầu hết trẻ con đều như thế mà.”
Nguyên Đản cau mày suy nghĩ: “Vậy nếu như mỗi tuần tôi đều gửi đồ ăn ngon, đồ chơi cho em ấy thì sao?”
“Chắc là… không quên đâu.”
Nguyên Đản tạm thời yên tâm, cau mày nói: “Thế thì tốt.”
Phong Ánh Nguyệt và mọi người ở lại tỉnh chơi một tuần liền, vào ngày họ chuẩn bị về, Thiết Đản nói rằng mình muốn qua tạm biệt Nguyên Đản.
Nên họ đã đến Đại học Y khoa vào sáng sớm.
Giáo quan gọi Nguyên Đản sang một bên: “Người nhà em đến thăm, họ ở bên kia.”
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy ông bà nội, mẹ và Thiết Đản đang đứng đợi ở cửa căn tin.
Thậm chí Thiết Đản còn vẫy tay chào cậu một cách dữ dội.
Nguyên Đản chạy nhanh tới trước mặt mọi người.
“Mấy ngày không gặp mà đã đen nhẻm như này rồi.”
Mẹ Đường kéo tay Nguyên Đản, nhìn mà đau lòng.
“Thành Hắc Đản mất rồi.”
Cha Đường nói vui.
“Con cũng là Hắc Đản.” Thiết Đản sợ anh buồn nên giơ cánh tay của mình ra trước mặt anh, thằng bé vốn là một đứa trẻ thích phơi nắng nên da đen: “Da của anh em mình đen giống nhau, không sợ.”
Nguyên Đản ôm lấy thằng bé, rồi hôn lên hai má mập mạp của thằng bé: “Hôm nay về nhà rồi nhỉ?”
Viền mắt Thiết Đản đỏ lên, vươn tay ra vòng vào cổ cậu, rồi dán mặt vào: “Vâng.”
Giọng thằng bé đang run.
Phong Ánh Nguyệt và mọi người sang bên cạnh nhìn học sinh huấn luyện, thấy vậy, Thiết Đản hôn lên mặt Nguyên Đản, bắt chước anh trai của mình và hôn: “Anh, vài ngày nữa em lại đến gặp anh.”
Nguyên Đản mấy ngày nay đều cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy buồn bực, trẻ con thì biết cái gì, chỉ muốn nhìn thấy chính mình mà thôi.
“Không được đâu, anh bận lắm, anh phải đọc rất rất nhiều sách, phải đọc nhiều sách mới trở thành một bác sĩ giỏi giống như cha, Thiết Đản cũng phải đọc nhiều sách nhé, em không muốn trở thành bác sĩ sao?”
Nguyên Đản dỗ dành.
Ngoắc tay giữ lời hứa với Thiết Đản, họ sẽ gặp lại nhau vào kì nghỉ, đến lúc đó phải xem thành tích của kì của hai người.
“Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, học tập chăm chỉ, anh cũng vậy nhé.”
Thiết Đản vừa lau nước mắt vừa vẫy tay chào tạm biệt Nguyên Đản.
“Chăm sóc bản thân tốt nhé, nhớ nhà thì cứ gọi điện về.” Phong Ánh Nguyệt dặn dò.
Nguyên Đản gật đầu.
“Nếu không đủ tiền tiêu phải nói ngay, không được để bụng đói đâu.”
Mẹ Đường nói.
Nguyên Đản lại gật đầu.
“Được rồi, ông nội tự hào về cháu.”
Cha Đường giơ ngón tay cái lên.
Nguyên Đản hít sâu một hơi rồi gật đầu.
Nhìn người nhà mình đi khuất bóng, ánh mắt Nguyên Đản dần mơ hồ, cậu quay lưng hít một hơi thật sâu, chờ thứ trong hốc mắt mình trôi vào mới chạy về phía hàng ngũ của mình.
Bạn cùng phòng liếc thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, thấp giọng hỏi: “Đi rồi?”
“Đi rồi.”
“Thằng bé không khóc à?”
Nguyên Đản nhớ lại, giữ gìn tôn nghiêm cho em trai của mình: “Không khóc, thằng bé ra dáng đàn ông lắm.”
“Vậy thì không được rồi.” Bạn cùng phòng thứ hai chỉ vào mắt cậu: “Cậu phải trau dồi bản lĩnh đàn ông của mình đi.”
“Cậu nói gì cơ?”
Một câu hỏi vang lên bên tai.
“Tôi nói là cậu phải trau dồi bản lĩnh đàn ông… Giáo quan!”
Bên cạnh vang lên một trận cười to, Nguyên Đản cũng cười theo, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, bỗng nhiên cậu cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn nhiều.
Sau khi Thiết Đản lên xe, thằng bé cứ khóc suốt, cha Đường đợi thằng bé khóc ướt hết một tờ giấy này rồi lại đưa cho thằng bé tờ giấy khác.
Mãi cho đến khi rời khỏi thành phố, Thiết Đản mới ngừng khóc thút thít lại: “Cháu, cháu phải học hành chăm chỉ, hức hức hức…”
“Rồi rồi rồi.” Mẹ Đường tựa đầu vào cửa sổ xe, híp mắt đáp lại.
Phong Ánh Nguyệt đang lái xe: “Con xem lại trong túi xem có quên cái gì không.”
Thiết Đản cầm tờ giấy cha Đường đưa cho, lau nước mắt, sau đó mở chiếc ba lô nhỏ, kiểm tra từng món quà cho người nhà bên trong, gật đầu nói: “Đều ở đây cả rồi.”