Ninh nhừ thịt, rắc thêm một ít tiêu, chỉ đơn giản như vậy đã khiến họ thỏa mãn.
“Ngày mai hãy dùng nước hầm xương này nấu mì ăn.” Phong Ánh Nguyệt nói với Đường Văn Sinh khi đang đánh răng ở bồn rửa mặt.
Đường Văn Sinh gật đầu.
Rửa mặt xong xuôi, Phong Ánh Nguyệt muốn đi lên tầng ba nên Đường Văn Sinh cầm đèn dầu đi cùng cô.
Như mọi khi, vừa lên đến tầng ba, Đường Văn Sinh liền đưa đèn dầu cho Phong Ánh Nguyệt rồi tự mình đi xuống tầng một.
Khi họ về đến nhà, cửa nhà bên cạnh vẫn chưa mở.
“Anh Triệu chỉ xin nghỉ có một ngày thôi sao?”
“Ừ, nếu tối nay không thấy anh ta về thì ngày mai anh sẽ xin nghỉ thêm một ngày giúp anh ta.”
Đường Văn Sinh nói.
“Thôi đành vậy.”
Vì bữa tối ăn hơi nhiều nên thay vì ngồi đọc sách như mọi khi, Phong Ánh Nguyệt đưa sách cho Đường Văn Sinh rồi đi ra ngoài, vừa tản bộ vừa đọc cho anh nghe.
Đường Văn Sinh tập trung đọc sách, thấy Phong Ánh Nguyệt học bài chăm chỉ như vậy rất đáng khen.
Sáng hôm sau, Triệu Thiên thay một bộ đồ mới trở về ngay lúc Đường Văn Sinh đang nấu mì, thấy anh ta đã về, anh cũng chia cho anh ta một phần, Triệu Thiên ăn bát mì nóng hổi, trong lòng vô cùng xúc động.
Trước khi rời đi, anh ta nói với Phong Ánh Nguyệt: “Nếu hôm nay Niếp Niếp và mẹ con bé có về, nhờ em nói với cô ấy hãy đợi anh về.”
“Vâng.”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
“Anh đi đây.” Đường Văn Sinh khẽ nói lúc lướt qua cô.
“Anh đi cẩn thận, tranh thủ về sớm nha.”
Phong Ánh Nguyệt thuận miệng nói.
Đường Văn Sinh cong môi, nhẹ nhàng rời đi.
Triệu Thiên càng thêm chua xót khi chứng kiến cảnh này, vừa ra khỏi nhà ngang liền kể lể với Đường Văn Sinh.
“Cậu không biết lúc đưa mẹ tôi về quê, tôi phải trải qua những gì đâu, mọi người đều chỉ trích bảo tôi là thằng bất hiếu! Tôi cũng không biết mình phải làm sao thì mới được gọi là hiếu thảo luôn đấy.”
Đường Văn Sinh im lặng lắng nghe anh ta nói.
“Ý của cậu là họ muốn cậu mỗi tháng phải cho họ hai mươi đồng và mười cân thực phẩm?” “Ừ.”
Triệu Thiên gật đầu.
“Lương mỗi tháng của tôi có bao nhiêu? Bây giờ tháng nào cũng phải cho bọn họ hai mươi đồng, vậy vợ chồng tôi và Niếp Niếp phải sống sao? Chỉ sợ ngày đó muốn ấm no cũng khó!”
So với tiền lương của Đường Văn Sinh là bốn mươi lăm đồng một tháng thì của Triệu Thiên còn thấp hơn.
Đường Văn Sinh nhớ tới lời của Phong Ánh Nguyệt tối qua trong lúc cả hai đang ăn cơm, anh lập tức nói với Triệu Thiên.
“Trưởng bối là những người đức cao vọng trọng… Để tôi suy nghĩ một chút.”
Triệu Thiên gãi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện này không ổn.
Đường Văn Sinh thấy vậy liền nói: “Vậy sao cậu không nhờ tổ trưởng tổ sản xuất ra làm chứng?”
“Ý hay!”
Triệu Thiên vỗ tay, hai mắt sáng ngời gật đầu.
Trong lúc Phong Ánh Nguyệt rảnh rỗi không có việc gì làm, liền lấy ghế ra gò đất ngồi tám chuyện cùng thím Điền và chị dâu Trương.
Gò đất rộng rãi, đông đúc, mấy đứa con nít cũng thường xuyên lui tới nên ở đây vô cùng náo nhiệt.
“Đúng rồi, đã mấy ngày không gặp thím Lý, chẳng lẽ bà ta đã về quê rồi?”
Một người khác tò mò hỏi.
“Làm gì có.” Trên tầng ba, thím ba Lưu xua tay, nhìn mọi người: “Mấy người còn chưa biết sao? Con gái của bà ta lâm bồn rồi! Mới sinh hồi hôm qua, hôm qua tôi đang đi mua trứng ở Cung tiêu xã vô tình gặp được sui gia của bà ta, nghe ngóng một hồi liền biết bà ta đang ở bên đó!”
“Thì ra bà ta đi chăm sóc con gái ở cữ?”
“Vậy chắc cũng phải một tháng nữa mới về nhà ngang, đến lúc bà ta về thì chắc cũng sẽ giả bộ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra thôi.”
Chị dâu Trương cười nói.
Chị dâu Vương đang chỉnh lại tóc, nghe vậy hừ nhẹ một tiếng: “Tôi cũng không phải là loại người thù dai, chỉ cần sau này bà ta đừng ăn nói linh tinh như vậy nữa thì tôi sẽ bỏ qua.”
Phong Ánh Nguyệt thật sự rất thích điểm này của chị dâu Vương, với cả hai người lại ngồi cạnh nhau vì vậy cũng dễ nói chuyện hơn.
Con trai của chị dâu Vương vừa lên lớp một, vừa về nhà đã lao vào làm bài tập khiến cô ta nhìn mà xót.
“Có một bài thôi mà thằng bé phải ngồi làm tới nửa đêm mới xong! Chị và cha nó tức gần chết, bản thân chị thì vô học, còn cha của thằng bé mỗi lần dạy nó, càng giảng bài sẽ càng mất kiên nhẫn, sau đó chửi ầm lên, có lúc còn ra tay đánh thằng bé nữa!”
“Thằng bé bị đánh thì cũng sợ lắm chứ, nhưng càng sợ thì càng không làm bài được.”
Chị dâu Vương thở dài, nhìn Phong Ánh Nguyệt nói: “Chị có nghe vợ của Triệu Thiên nói em thường xuyên đến dạy Niếp Niếp tập đếm, hơn nữa chị còn nghe em và Tiểu Đường mỗi ngày đều đọc sách có phải không?”
“Vâng.” Phong Ánh Nguyệt cười: “Bọn em rảnh quá nên tranh thủ đọc sách để trau dồi thêm kiến thức thôi chị.”