Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 83: C83: Ủ rũ



Trời chỉ vừa tờ mờ sáng Vũ Hoàng Kính đã thức dạy, anh nhìn sang bên cạnh không thấy được người anh muốn thấy liền không khỏi buồn bực trong lòng. Anh thở dài ưu thương rồi rời khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, vợ anh vậy mà thật sự không trở về phòng, rõ ràng anh chỉ muốn bọn họ có thời gian ở cạnh nhau thật nhiều mà thôi sao cậu lại tức giận như vậy.

Đúng là không hiểu được.

Thay đổi quần áo Vũ Hoàng Kính liền xuống nhà ăn, cả người thấp thỏm anh cảm thấy cậu sẽ giống như lúc trước cũng xuống ăn sáng cùng anh, ít nhất là như vậy.

Nhưng Vũ Hoàng Kính sau khi đi vào nhà ăn, ngoại trừ thím Qua cùng Trần Vân đang bận rộn làm đồ ăn sáng thì không thấy bóng dáng của Trần Túc đâu, anh đen mặt cả người đều toát lên một luồng khí u ám.

Trần Vân bưng thức ăn để lên bàn ăn liền nhìn thấy Vũ Hoàng Kính đi đến, bà nhìn anh vẻ mặt đầy nghi hoặc, đến khi thấy anh ngồi vào bàn thì hỏi:

“Túc Túc đâu, nó chưa dậy à.”

Mỗi ngày hai chồng chồng này đều bám nhau như sam vậy mà hôm nay chỉ có con rể của bà còn con trai lại chẳng thấy đâu.

“Em ấy tối qua không cùng con ngủ chung phòng.”

Vũ Hoàng Kính buồn bực tố cáo.

“Con chọc giận thằng bé à.”

Thím Qua buồn cười hỏi.

“Không có, em ấy nói do con bắt ép cậu ấy đến công ty cùng mình, cậu ấy muốn ngủ nướng.”

Vũ Hoàng Kính thở dài nói.

Thím Qua cùng Trần Vân nghe vậy liền nhìn nhau cảm thấy buồn cười, người luôn tỏ ra chững chạc như Vũ Hoàng Kính vậy mà cũng có thể tỏ ra phụng phịu cáo trạng như thế này. Như vậy chứng tỏ anh rất yêu thương Trần Túc cũng nói lên anh xem hai người lớn bọn họ là người nhà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 10: C10: Chương 10

Ăn sáng xong Vũ Hoàng Kính ủ rũ rời khỏi nhà, không ngờ đến khi anh đi làm Trần Túc cũng không xuống nhà gặp anh.

Nhưng Vũ Hoàng Kính không ngờ đến lúc anh ra khỏi cửa thì một cái đầu tóc tai bù xù từ trên cầu thang ngó xuống, nhìn thấy anh cả người đều không có tinh thần mà ra khỏi nhà liền nở nụ cười vui vẻ.

Trần Túc không thể ngủ nướng, cậu đã quen sống những ngày tháng ngủ trễ dậy sớm, cho dù sau khi sống cùng Vũ Hoàng Kính anh không bắt cậu làm việc thì cậu cũng đã giữ thói quen này. Ngày hôm qua nói với anh như vậy cũng vì cậu không muốn đến công ty với anh, ngồi cả ngày trong công ty thật sự rất buồn chán.

Không chỉ vậy đâu phải cứ đi cùng anh là hai người sẽ cùng nhau cả ngày, làm một ông chủ của công ty lớn rất mệt mỏi, không mở họp thì phê duyệt hợp đồng, không nghe cấp dưới báo cáo thì cũng phải đi nhìn ngó nhân viên làm việc.

Mỗi ngày hai người có thể nói chuyện với nhau rất ít, tuy thời gian thấy mặt nhau đúng là đã tăng lên nhưng như vậy không phải điều Trần Túc muốn. Chưa hết Tết cũng sắp tới cậu muốn cùng mọi người chuẩn bị đồ đón Tết.

Năm nay không chỉ có ba người cùng nhau ăn Tết mà còn chú Phong, thím Qua, chú Đường cũng cùng nhau ăn Tết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bọn họ không có người nhà vì vậy đều xem Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính là con cháu trong nhà mà đối đãi. Số người tăng lên thì nhu cầu mua đồ cũng tăng hơn, trên hết không chỉ mua đồ cho gia đình cùng nhau đón Tết mà còn phải tiếp đãi khách khứa, chắc chắn với thân phận hiện tại của anh thì sẽ có rất nhiều người đến thăm hỏi.

Bởi vì đã gạch mặt với nhóm họ hàng nên Trần Túc cũng không cần phải nhìn thấy bọn họ. Tuy Vũ Hoàng Kính không triệt tất cả đường sống của họ nhưng anh cũng đã cảnh cáo họ đừng xuất hiện trước mặt mình, nếu bọn họ có gan làm phiền đến người nhà anh thì đừng trách anh không nể mặt họ hàng.

Hiện tại cơ nghiệp nhà họ Vũ đã khôi phục, tuy chưa được bao lâu nên không thể phát triển mạnh mẽ được nhưng đây cũng là điều đáng mừng. Cậu nhỏ của Vũ Hoàng Kính tuy giúp đỡ giữ gìn nhưng chú ấy không nhúng tay quá nhiều vào chuyện trong nước.

Trước đó Vũ Hoàng Kính xã hãi một mớ nhân viên do cậu nhỏ điều đến, chú ấy cũng không phàn nàn hay gọi một cuốc điện thoại để thoải thăm. Từ hành động đó Trần Túc có thể khẳng định cậu nhỏ của anh hoàn toàn không quan tâm đ ến chuyện gì, bởi vì là cậu cháu nên chú ấy mới nhúng tay vào một chút còn lại mặc kệ anh tự làm gì thì làm.

Trần Túc biết dù có như vậy nhưng đối với Vũ Hoàng Kính cậu nhỏ là người nhà, là người thân duy nhất hiện tại của anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 11

Nhìn Vũ Hoàng Kính cả người không chút sức sống đi làm Trần Túc liền buồn cười không thôi. Cậu thấy cánh cửa đã đóng hoàn toàn thì mới đi xuống cầu thang chạy vào phòng bếp.

“Mẹ, thím.”

Trần Túc thấy Trần Vân cùng thím Qua ngồi ở bàn ăn liền vui vẻ gọi.

“Con đó lại giở trò giận dỗi với tiểu Kính, đứa nhỏ đó cả buổi sáng ăn uống cũng không ngon.”

Trần Vân mỉm cười trách mắng.

Trần Túc cười cười, ngồi xuống ghế bên cạnh bà rồi lè lưỡi:

“Ai kêu anh ấy cứ bắt con đi theo đến công ty. Hôm nay con muốn cùng mẹ với thím đi mua đồ Tết mà.”

Thím Qua thấy cậu tinh nghịch liền gật đầu thùa theo:

“Đúng đúng đều là do cậu chủ không đúng. Túc Túc nhà ta là đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất.”

Trần Vân cũng cười cốc nhẹ lên trán cậu:

“Được rồi ăn sáng đi. Mẹ cùng thím đã bàn nhau vào siêu thị nhìn xem trước rồi, nếu không ưng ý thì lại vào chợ nhìn.”

Sống ở đây vài tháng bà cũng biết người giàu có thường thích vào siêu thị mua hàng hóa, tuy giá tiền mắc hơn bên ngoài khá nhiều nhưng đảm bảo chất lượng hơn. Tuy bà thấy chợ rất, chất lượng đồ ăn cũng không tệ nhưng dù sao cứ nhập gia tùy tục vậy.

Trần Túc nghe vậy gật đầu rồi bắt đầu dùng bữa, lỗ tai thì dựng đứng để nghe Trần Vân cùng thím Qua bàn nhau nên mua thứ gì trước tiên, chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.