Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 14: Thương Lượng



“Điền tam lang, một chốc nữa ngươi qua Hùng gia bên kia lấy điểm tâm sao?”

Điền tam lang nói:” Đúng vậy, Hùng phu lang có chuyện gì cứ nói. ”

Đường Thọ cười cười:” Vậy thì phiền phức Điền tam lang giúp ta mang bình dầu đậu nành này qua đưa cho mẹ giúp ta, nói với bọn họ bên này có chuyện cần bàn bạc với bọn họ, thỉnh bọn họ đến đây một chuyến.”

“Hảo, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời.”

Đường Thọ ngồi ở băng ghế nhỏ Hùng Tráng Sơn mới làm, linh tinh mà nghĩ, điều kiện gia đình không quá tốt, tiền lời kiếm lâu như vậy, cũng không đủ làm gì, Hùng Tráng Sơn có sức ăn lớn, hoàn toàn là một thùng cơm.

Đang nghĩ đến Hùng Tráng Sơn, người nọ liền xuất hiện ngay trước mặt Đường Thọ.

Trong tay y mang theo cái gì đó, đặt dưới mặt đất:”Phu lang, ngươi xem, ghế dựa ngươi nói là cái dạng này?”

Dựa theo hình dung của Đường Thọ, Hùng Tráng Sơn dĩ nhiên thật sự làm ra một cái ghế dựa, ngoại trừ không có hoa văn tinh tế ra thì giống nhau như đúc.

Trong nhà đều là ghế đẩu, Đường Thọ ngồi một chút cũng cảm thấy không thoải mái.

Đường Thọ hai mắt sáng lên, đi dạo quanh ghế dựa một vòng, rồi ngồi thử một chút, rất vững chắc, cũng rất rộng lớn, chỗ dựa phía sau thập phần rộng rãi, rất thoải mái.

“Hùng phu lang, dầu đậu nành nhà ngươi làm sao đổi?” Trần tứ lang gánh non nửa túi đậu nành, cười hì hì hỏi.

Đường Thọ mặc áo may ô lông sói, ngồi trêи ghế dựa Hùng Tráng Sơn vừa làm, phía dưới đã kê đệm da dê, có thể nói là thư thư thích thích, Trần tứ lang nhìn đến ước ao.

Đường Thọ lắc đầu nói:”Dầu đậu nành nhà ta tạm thời đủ, không thu hạt đậu, ngươi muốn dầu đậu nành phải dùng tiền mua, hai đồng tiền một bát.”

Nam nhân chờ phía sau đổi dầu đậu nành nói:”Trần Tứ, ngươi gần đây dựa vào Hùng gia kiếm không ít tiền, Hùng phu lang cũng đã nói từ sớm, dầu đậu nành là dùng tiền mua, ngươi lại khiêng hạt đầu nành tới, ngươi cũng quá gian lận đi.”

Trần Tứ cũng không có giận, có Hùng Tráng Sơn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm gã cũng không tiện gây sự, liền móc ra hai đồng tiền cùng một cái chén đưa cho Đường Thọ. Gã vốn cũng không có ý định đổi lấy, chính là muốn thử một chút, dù sao trong nhà cũng có đậu nành, thứ này lại không thể ăn nhiều, ăn nhiều trướng bụng.

Các thôn dân đến, mang theo đều là bát lớn, mà không quản bát bọn họ mang theo có bao nhiêu lớn, Đường Thọ đều căn cứ theo cái bát nhà mình.

Trần Tứ tiếp nhận cái bát, nhìn một chút, không đầy, kém một đốt ngón tay nữa mới bằng miệng bát, không nói gì gánh túi đi. Đậu nành này Hùng gia không muốn, gã có thể mang đến La gia, La gia làm đậu phụ cần số đậu nành lớn.

“Hùng phu lang, cho ta hai bát, bốn đồng tiền. ”

“Hảo.”

Lúc này mọi người đến đây đều để đổi dầu đậu nành, người đến lấy điểm tâm đến từ rất sớm, bọn họ còn muốn sớm lên trấn trêи bán, tiễn hai người bày đi, trong nhà liền thanh tịnh, Đường Thọ nhàn nhã ngồi trêи ghế xem Hùng Tráng Sơn làm đồ vật.

Hùng Tráng Sơn là một thô hán tử, mà đồ đao trêи sống gỗ lại linh hoạt. Đường Thọ nói nói trong nhà lồng hấp không đủ, y liền bắt tay vào làm, y sợ lồng hấp làm xước tay hắn còn cẩn thận đánh bóng, không còn một chút xước mang rô. Đường Thọ muốn làm xẻng cơm,y liền làm cho hắn ba, bốn cái, những thứ khác không cần Đường Thọ dặn dò y đều tự mình làm, đũa, nuôi y đều làm vô cùng tinh sảo, còn khắc lên một chút hoa văn, tuy không chuyên nghiệp nhưng cũng rất đẹp mắt.

“Ta còn muốn một cái quầy hàng.”

Hùng Tráng Sơn ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu lên hỏi:” Ra sao?”

Đường Thọ khoa chân múa tay:”Cao khoảng tầm này,làm bốn tầng, dài chừng bốn thước, như vậy đồ của chúng ta có thể bày nên trêи, khách nhân muốn cái gì chỉ tay là tốt rồi. Hiện tại trời lạnh liền như vậy, chờ trời ấm, làm thêm một gian nhà phía ngoài phòng bếp, cùng phòng chúng ta đang ở tách ra, người đến chỉ cần đứng ở bên ngoài thính đường là mua được hàng, không cần tiến vào gian nhà của chúng ta, như giờ cái gì cũng nhìn thấy không có riêng tư.”

Hùng Tráng Sơn nghe không hiểu việc riêng tư là cái gì, mà đại thể cũng có thể đoán được, y rất thích ngữ khí nói chuyện của Đường Thọ, nói là năm sau, nghe rất có tư vị tương lai. Trong lòng y nóng hầm hập, tràn đầy nhiệt tình:” Hảo, chờ mùa xuân năm sau ta liền làm.”

“Thời điểm đó còn muốn tường ấm cùng địa nhiệt.”

“Tường ấm cùng địa nhiệt? Ngươi muốn làm thế nào cứ nói với ta, ta sẽ làm, nếu ngươi không biết làm như thế nào ta sẽ đi hỏi thăm, chỉ là trước đây chưa nghe qua hai thứ này, chỉ nghe qua địa long, thứ kia rất nhiều sĩ gia đại tộc đều có.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 82

“Cụ thể ta ngược lại là không có, bất quá ta đã xem qua bản vẽ, biết đại khái.”

“Vậy được, ngươi nói đại khái xem ta có thể làm không.”

Hai người đang nói chuyện, cả nhà Hùng mẫu đều chạy tới, tuy rằng không biết Đường Thọ bảo bọn họ đến là có chuyện gì, mà một nhà Hùng gia rất coi trọng Đường Thọ, dù sao tay nghề nhà hắn bây giờ toàn bộ đều dựa vào Đường Thọ.

Hùng mẫu nói chuyện với Đường Thọ khách khí ba phần:” Tiểu Thọ, ngươi kêu nhà ta đến có việc gì không?”

Tiểu… Tiểu thụ?

Hắn bị đè ép, liền muốn quang minh chính đại gọi hắn là tiểu thụ sao?

“Không cho gọi ta như vậy!” Quá sỉ nhục người, hắn là thẳng nam, thẳng nam! Đường Thọ hét lớn một tiếng, mọi người hai mặt nhìn nhau, đặc biệt là Hùng mẫu bị hét tới đỏ mặt tía tai, bà chỉ muốn lấy lòng phu lang của con thứ hai, không kìm được muốn làm thân thiết hơn chút, phu lang của con thứ hai cứ như vậy rống bà, Hùng mẫu chỉ cảm thấy oan ức.

Đường Thọ rống xong cũng ý thức được không đúng, bận xua tay:”Không phải, xin lỗi, không phải ý đó. Là như thế này, ở quê hương ta, đối với hai người là nam, xưng hô theo cách gọi tiểu thụ là mang nam nhân đó so với nữ tử, cảm giác đó…. Ta nhất thời kϊƈɦ động, không có ý gì cả.” Đường Thọ đối với đồng tính luyến ái phi thường mẫn cảm, hắn bị rất nhiều đồng học gọi là tiểu thụ, hắn phi thường chán ghét danh xưng này.

(Đường Thọ nhà ta giống Cố Diệc Minh này. Một người bị đè vẫn nhận mình thẳng, một người đè con nhà người ta vẫn tự nhận mình thẳng ????????)

Từng giải thích nhiều lần, bên trong tên hắn có chữ Thọ nhưng thật chất rất là gầy. Cha mẹ hắn rất béo, chừng ba trăm cân (150kg), là loại làm mọi cách vẫn không thể giảm béo, theo như mọi người vẫn nói là dạng thể chất chỉ uống nước cũng có thể mập. Sau sinh ra ca ca hắn, vừa sinh ra đã là một đại bàn tử, chưa bao giờ biết đến tư vị gầy, nhận được không ít cười nhạo.

Đường Thọ là do Đường mẫu bất ngờ mang thai, thời điểm phát hiện đã không thể bỏ, cũng chỉ có thể sinh ra. Mà hai người rất lo lắng lão nhị sinh ra sẽ di truyền gen mập của mình, liền thắp hương bái Phật cầu khẩn. Thời điểm đặt tên càng là vì muốn may mắn, trực tiếp cấp nhi tử cái tên gầy, hi vọng sau này người cũng như tên. Sau đó hai người cảm thấy gọi cái tên gầy không có văn hóa không bằng đổi thành thọ, cùng âm không cùng chữ, còn có thể lấy tâm ý là trường thọ, liền lấy cái tên Đường Thọ.

Đường Thọ không phụ sự mong đợi của mọi người, từ lúc ra đời chính là dáng người thon dài, liền không phải trải nghiệm tư vị mập ra sao.

Tức giận đến ca hắn, còn kém không đem tên gầy đệm bên trong tên.

“Há, không…không có chuyện gì.” Hùng mẫu mặc dù trong lòng có chút biệt nữu, cũng nhìn ra được Đường Thọ chân tâm không phải cố ý.

“Mẹ, xin lỗi, phu lang ta không phải cố ý, thỉnh ngươi đừng để trong lòng, sau vẫn cứ gọi hắn là nhị phu lang đi, tiểu thụ nếu là lời mắng người thì sau này đừng nói đến.”

“Ta biết rồi.” Hùng mẫu rầu rĩ nói.

(Ta nói từ đồng âm nó khổ thế đấy ????????)

Dù là ai từ khi lên sơ trung đều bị trêu đùa ác ý là tiểu thụ, tâm lý cũng sẽ có bóng ma, bất quá hắn xác thực quá khích. Xin lỗi cũng đã nói, Đường Thọ liền nói qua chuyện khác cứu rỗi bầu không khí lúng túng:”Mẹ, lần này ta gọi các người tới đây, là muốn cùng các ngươi nói chuyện tay nghề làm bánh hạch đào, ta định đem tay nghề này giao cho các ngươi.”

Hùng gia một nhà đồng thời khϊế͙p͙ sợ, cũng không để ý gì nữa, lắc đầu liên tục. Tay nghề điểm tâm kia đã giúp Hùng gia kiếm được rất nhiều, bọn họ còn tính bánh này truyền xuống từng đời, che đến chặt chẽ, không để người ngoài nhìn đến nửa phần, Đường Thọ tại sao lại muốn đem tay nghề bánh hạch đào đưa cho bọn họ.

Bánh hạch đào trấn trêи đều không có ai có đây.

Hùng mẫu nghĩ đến cái gì, tâm liền nhúc nhích.

“Nhị phu lang, không cần, mẹ biết ngươi không phải cố ý, ta tha thứ, tay nghề này cũng không cần. Tay nghề này hẳn là do nhà ngươi truyền, thông thường truyền nam không truyền nữ, nhà ngươi thương ngươi, muốn ngươi sau này lấy phu quân trải qua những ngày nhật tử an nhàn mới truyền cho ngươi, ngươi phải biết quý trọng. Ngươi truyền cho nhị lang, lại truyền cho chúng ta, người trong nhà ngươi biết, e là sẽ tức giận.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 137

Đường Thọ biết Hùng mẫu hiểu lầm:” Không phải, mẹ, không phải vì xin lỗi mới giao phương thuốc bánh hạch đào cho các ngươi, này là do ta và con gấu ???? (????????)…cùng nhị lang đã thương lượng xong.” Nghĩ đến trước kia Hùng mẫu đối với việc hắn xưng hẳn họ tên với Hùng Tráng Sơn có ý kiến rất lớn liền sửa miệng.

Hùng Tráng Sơn đưa Đường Thọ cái ánh mắt nói:”Chuyện này phu lang xác thực đã sớm nói với ta, ý tứ hắn là mang tay nghề làm hạch đào cho các ngươi, các ngươi đem tay nghề làm điểm tâm kia dạy cho Tứ muội muội trong nhà.”

“Không được, vậy cũng không được! Tay nghề gia truyền này làm sao có thể dạy cho một người khác họ.” (Ý bả là sau này tứ muội đi lấy ck sẽ là con nhà ngta. Híc, nghĩ mà thương ghê, mẹ đẻ còn k thương con thì ai thương ????????) Hùng mẫu gào to:”Tuyệt đối không thể dạy Tứ nương, hãy nghe ta, tay ngề của các ngươi, các ngươi tự mình cất giữ, ai cũng không cho.”

Hùng mẫu nói như vậy cũng không phải không đau nhi nữ, từ cổ chí kim, địa vị nữ tử xưa nay lúng túng, tại nhà mẹ đẻ là khách, đến nhà chồng thì bị coi là người ngoài.

“Mẹ, tứ nương tử trong nhà trải qua cũng không tốt, hắn là nhị phu lang, tay nghề này coi như ca ca tặng muội muội quà cưới.”

Vân luôn không nên tiếng Hùng phụ lúc này cũng không đồng ý nói:”Không được, việc này không thương lượng nữa, tay nghề này cho tứ nương, sau đó sẽ là đồ vật của Tôn gia, cùng Hùng gia không còn nửa điểm quan hệ.

Tuy Đường Thọ không đồn ý tư tưởng trọng nam khinh nữ của bọn họ, nhưng cũng có hiểu suy nghĩ của bọn họ.

“Mẹ, a phụ,ta hiểu rõ ý của các ngươi nhưng các ngươi trước tiên hãy nghe ta nói, sau khi ta nói xong, các ngươi vẫn không ủng hộ, thì việc này coi như xong.”

Hùng mẫu cái hiểu cái không nhìn Đường Thọ nói:”Ngươi nói đi.”

“Ta biết mẹ cùng a phụ phòng bị không phải Tứ muội mà là Tôn gia. Ý của ta chính là tay nghề này tuy ta dạy cho Tứ muội, mà có một điều kiện đó là Tôn gia không được học. Tay nghề này là đồ cưới Hùng gia cấp cho nàng, là đồ của Tứ muội. Sau này nàng có thể truyền lại cho con trai hay con gái thân sinh tùy ý nàng, lại không được truyền cho bất cứ ai ở Tôn gia, bao gồm cả tướng công nàng.”

Hùng mẫu nói:”Ta không đồng ý, hài tử nhà tứ nương không phải nhà họ Tôn? Thứ này cuối cùng vẫn rơi vào tay Tôn gia.”

Đường Thọ không biết nên làm như thế nào để đả thông tư tưởng thâm căn đế cố cổ xưa này, chỉ có thể từ từ giải thích:”Mẹ, hài tử của Tứ nương là con cháu của Tôn gia nhưng cũng là đời sau của Hùng gia, trêи người cũng lưu lại huyết mạch của Hùng gia, chẳng hề kém cạnh so với Tôn gia.” (Đại khái là phân biệt cháu nội cháu ngoại như bây giờ ấy)

“Làm sao có thể giống nhau, hài tử họ Tôn cũng không phải họ Hùng.” Hùng phụ cũng góp ý vào.

Một dòng họ chung quy quá quan trọng, nữ nhi xuất giá muốn mang đồ đi, từ hướng này hiển nhiên không thể thuyết phục được Hùng gia hai lão, cũng chỉ có thể đánh bài tình cảm.

“Dù sao Tứ muội cũng là con gái mẹ cùng a phụ, nàng tại nhà chồng sống cũng không quá tốt, hai người tâm lý khẳng định cũng khó chịu, chúng ta có thể giúp một ngày, hai ngày nhưng chung quy cũng không thể giúp cả đời. Ta không giúp Tôn gia, ta chỉ muốn giúp Tứ muội, hài tử của Tứ muội là ngoại tôn của mẹ cùng a phụ, cũng là cháu ngoại ta cùng nhị lang, nàng sinh hoạt không tốt chúng ta cũng khó chịu. Ta làm cậu không giúp Tôn gia, chỉ giúp ngoại tôn mình không có gì đáng trách.”

Hùng mẫu vẫn lắc đầu, Hùng phụ cũng không đồng ý.

Cuối cùng vẫn là Hùng Tráng Sơn nói:”Việc này ta đã quyết định, liền nghe phu lang, tay nghề của hắn, không phải của Hùng gia, hắn nguyện ý cho ai Hùng gia không có quyền can thiệp.”

Hùng phụ Hùng mẫu không nói được câu gì, tay nghề là của Đường Thọ, Đường Thọ cũng không có giấu làm của riêng đưa cho Hùng gia, nhớ lại chắc Đường gia thập phần yêu quý Đường Thọ mới đem tay nghề tổ truyền truyền lại cho hắn, cho hắn mang đến nhà chồng. Đường gia làm hành động này, đơn giản là muốn sau này về nhà chồng thấy hắn có tay nghề sẽ không bị bắt nạt. So sánh như vậy một chút, nhìn ra mình đối với con gái đã gả ra ngoài quá mức hà khắc rồi. Hùng phụ Hùng mẫu tuy rằng đáy lòng còn không tán thành, nhưng cũng không còn lập trường ngăn cản.

Tham Khảo Thêm:  Chương 86: Ghép tháp tựa vào nhau

“Phương thuốc trong tay các người vốn đã bị tiết lộ ra ngoài, cho Tứ muội cũng không tiếc, còn phương thuốc bánh hạch đào này người khác không có, vừa vặn Hùng gia giữ lại.”

Hùng phụ trầm ngâm:”Nhị lang phu lang, ngươi đem tay nghề cho Tứ nương, làm sao bảo đảm Tôn gia sẽ không ngạnh Tứ nương bắt nàng giao ra phương thuốc. ”

“Toa thuốc này đương nhiên không thể cho trong im lặng như vậy, mà còn phải gióng trống khua chiêng, kinh động càng nhiều người càng tốt. Đem tất cả mọi người Tôn gia gọi tới, nói rõ ràng với bọn họ, tay nghề là cho Tứ nương coi như là đồ cưới, là vật phẩm riêng tư của Tứ nương, ngày sau chỉ có thể truyền cho hài tử thân sinh. Tôn gia muốn những người khác học trộm hay là lừa gạt tay nghề của tứ nương, Hùng gia muốn truy trách, lúc cần thiết sẽ đón Tứ nương về nhà mẹ đẻ.”

“Lĩnh về nhà mẹ đẻ, đó không nghi ngờ là bị nghỉ ngơi!”(aka bị đuổi về nhà mẹ đẻ ¶∆¶) Hùng mẫu che miệng, kinh ngạc không thôi.

Bị nghỉ ngơi là một chuyện rất mất mặt mũi.

Đường Thọ lại trịnh trọng nói:”Mẹ, ngươi nói sai, không phải là bị nghỉ ngơi mà là hưu phu. Là tứ nương nhà chúng ta hưu phu.”

“Hưu phu!” Hùng mẫu trong miệng lẩm bẩm, chưa từng nghĩ tới nữ tử còn có thể hưu phu, này quá hoang đường.

“Đúng, chính là hưu phu. Chuyện này chúng ta sẽ không nhượng bộ, thái độ nhất định phải cứng rắn, khiến Tôn gia biết rằng tứ nương tử của Hùng gia chúng ta không dễ dàng bị ức hϊế͙p͙, cũng làm cho tứ nương tử biết nhà mẹ đẻ vĩnh viễn là nhà của nàng, không phải vì nàng đã xuất giá mà không còn là nhà. Tại nhà mẹ đẻ tứ nương vĩnh viễn không phải người ngoài, Hùng gia vĩnh viễn là chỗ dựa cho nàng!”

“Tại nhà mẹ đẻ vĩnh viễn hoàn toàn không phải người ngoài!” Hùng mẫu lẩm bẩm câu nói này, đôi mắt đỏ chót. Bản thân bà vừa làm vợ, làm mẹ, cũng đã bỏ phí mấy chục năm mới hết khổ. Lúc trước cực khổ, bị ủy khuất cũng chỉ có thể tại ban đêm lén lút khóc trong chăn, chưa từng có ai nói với bà câu này, nếu như nói bà cũng sẽ không như vậy.

Hùng mẫu đôi mắt có chút ươn ướt, ánh mắt nhìn về phía Đường Thọ cũng khác, bà ủy khuất cả đời, khổ cả đời, đến khi già gặp được nhị lang phu lang mới hiểu được, sở đời của cả đời mình bất quá chỉ là câu nói như vậy. Không kể phát sinh chuyện gì, chỉ cần có nhà để về.

“Nhị lang phu lang, mẹ tán thành ngươi đem tay nghề dạy cho tứ nương, chúng ta chỉ cần đề phòng Tôn gia là được, bọn họ muốn chiếm tiện nghi nhà chúng ta, còn dám làm khó dễ tứ nương vậy chúng ta liền làm người đầu tiên trong thiên hạ hưu phu!”

Đường Thọ không nghĩ tới lúc trước khuyên nhủ như nào cũng không được, chỉ một câu nói tùy tiện liền khiến Hùng mẫu đổi ý.

Hùng phụ nhìn Hùng mẫu mơ hồ hiểu ra điều gì, Hùng tam lang đồng dạng suy tư, Hùng đại lang đột nhiên xuất thần.

“Chúng ta phải nói chuyện cùng Tôn gia, không phải dạy tay nghề cho tứ nương khiến tứ nương phải làm trâu làm ngựa cho Tôn gia. Tứ nương có nghĩa vụ phụng dưỡng lão nhân gia nhưng không có nghĩa vụ phải dưỡng huynh đệ (nuôi dưỡng bố mẹ ck nhưng không có nghĩa vụ phải nuôi em ck). Tứ nương kiếm ra tiền mỗi tháng cấp một nửa cho lão nhân gia dưỡng lão, hai lão nhân dùng thế nào tứ nương không quản, số còn lại là để cho hai vợ chồng làm vốn riêng, bất luận ai cũng không thể động vào, đây là đồ cưới của tứ muội. Ngày sau ở riêng, càng không lấy được bút bạc nào của tứ muội, muốn mượn bạc của tứ muội thì phải trả, bằng không Hùng gia có quyền đạt về hết thảy tiền bạc cùng yêu cầu Tôn gia phải bồi thường.”

“Này…liệu Tôn gia có đồng ý không?” Hùng mẫu hỏi.

Hùng tam lang nhìn ra rõ ràng:”Mẹ, chỉ cần Tôn gia không phải kẻ ngốc sẽ không có đạo lý không đồng ý, đây chính là cho nhà hắn tiền a! Ở ɖu͙ƈ Triều này có nhà ai sẽ đem tay nghề tổ truyền dạy cho nương tử mang đến phu gia (nhà ck), việc này truyền đi, không biết bao nhiêu người cười nhà chúng ta ngốc.”

Hùng mẫu bỗng nhiên tỉnh ngộ:”Không phải là, ta dĩ nhiên nghĩ nhầm, kia cứ làm như vậy đi, cần tìm người làm chứng, tốt nhất là mời lý chính Triệu gia làm nhân chứng, thời điểm Tôn gia muốn chơi xấu, chúng ta liền cho hắn bẽ mặt.”

________

19:57

7/6/21


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.