Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 48: Kết cục.



“Tuân lệnh.” Hai bộ khoái một thân chính khí, thanh âm trả lời vang động núi sông.

Huyện lệnh quay đầu đối Hùng Tráng Sơn nói:”Hùng nhị lang, việc này điều tra rất dễ dàng, người nhà kia tất nhiên sẽ chịu trừng phạt, nhưng chuyện sau đó lại không dễ làm. Bọn họ không muốn nuôi đứa nhỏ, cho dù có nhận lại về nuôi cũng sẽ không tận tâm tận lực, nếu như là khắt khe, đứa nhỏ vẫn có thể sống, chỉ là ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng nếu họ muốn tra tấn, hành hung đứa nhỏ, chúng ta cũng vô pháp nhúng tay. Rốt cuộc một câu “đồ ăn trong nhà không đủ, cả nhà ăn không đủ no, chúng ta cũng á khẩu không trả lời được.”

Hùng Tráng Sơn nghĩ nghĩ nói:”Huyện lệnh, ngươi xem có thể yêu cầu người nhà kia cho người khác nuôi đứa nhỏ này sao? Nếu bọn họ đã không muốn bỏ rơi đứa nhỏ này, đại nhân liền cưỡng đoạt luôn quyền nuôi dưỡng của họ, đưa lên trấn trên xem có nhà ai muốn nuôi nấng, cũng làm chủ cho đứa trẻ này, ngày sau lớn lên không được nhận lại cha mẹ thân sinh.”

Xã hội cổ đại, hoàng quyền tuyệt đối cũng có chỗ tốt, tỷ như quan huyện lệnh này chính là quan phụ mẫu của một phương, rất nhiều sự tình hắn có thể làm chủ. Nếu như huyện lệnh phán người nhà vứt bỏ hài tử thì sau này dù có hối hận ra sao họ cũng sẽ không được nhận lại hài tử đó. Ở một cái thời đại ngu hiếu, thân thể, tóc, da còn thuộc về cha mẹ, không thể tùy ý tổn thương, có thể nghĩ tới, ở với người lạ mà không phụ dưỡng cha mẹ là tội có bao nhiêu lớn. Nhưng nếu có giấy phán xét của huyện lệnh, như vậy ngày sau hài tử không muốn nhận, cũng là đúng lý hợp tình, không phải chịu ước thúc, ai cũng không dám vọng động, ý đồ dùng dư luận áp đặt người.

Huyện lệnh cười nói:”Như vậy thì có thể a, chuyện này ta làm chủ được, ta là quan phụ mẫu của một phương, làm việc đó là vì bình an ở nơi đây, vì bá tánh mà mưu lợi. Trấn Ngọc Lâm tuy không lớn, nhưng chỉ cần ta dán ra một bố cáo, nhất định sẽ có thể tìm ra được một hộ thật lòng.”

“Đa tạ huyện lệnh đại nhân.”

Việc này nếu dùng đến lực lượng của quan phủ, như vậy sẽ rất thuận lợi mà tra khảo, cũng không cần phải tìm đến từng nhà, chỉ cần tới nhà lý chính, lý chính sẽ đem hoàn cảnh từng nhà nói đến cặn kẽ mà không dám giấu diếm, sợ để lại chút sơ sót sẽ bị trị tội.

Khi đi đến thôn thứ ba, liền tìm thấy nhà từ bỏ hài tử.

Gia đình này họ Lý, là một gia đình cả ba đời đều có con độc đinh, nhưng đến đời con trai này sau khi cưới vợ, một hơi sinh ba cái thai, nhưng không cái thai nào sinh được tiểu tử. Người trong thôn đều nghèo, nhưng nhân khẩu nhà họ Lý khá thưa thớt, nữ nhi lại gả ra ngoài, được không ít lễ hỏi, cho nên dù nghèo, tuyệt đối vẫn đủ sức nuôi ba hài tử. (Mun giải thích chỗ này chút. Ở trên có ghi là ba đời có con độc đinh, thật ra ở bản qt nó không ghi vậy, nhưng Mun không hiểu nên Mun viết thế cho dễ hiểu. Nhà này vẫn còn có con gái nhé, và người đưa ra kế “tú hú chiếm tổ” cho Lý lão bà này chính là con gái bả, và nhà bà này mỗi đời chỉ đẻ được một người con trai, đến đời con trai bà ấy thì đẻ đc 2gái 1 song nhi. Chính là đứa bé bị rỏ trước cửa nhà Đường Thọ đó ạ. Với lại bà con gái đưa ra mưu kế kia mọi người có nhớ là ai không 😆😆, chính là Lý nhị tẩu đã cà khịa Đường Thọ khi trong thôn có người chết vì lạnh trong khi Đường Thọ đắp 1 phô giường đất giá 5 lượng ở chương 37 đó ạ, ngạc nhiên không nào 😃😃😃hihihi)

“Thời gian trước ta có nghe nói con dâu nhà họ đã đến ngày sinh sản, lão nhân nhà họ rất gấp gáp, thỉnh rất nhiều bà tử có kinh nghiệm tới nhà xem, nói là căn cứ từ cái bụng của thai phụ có thể nhìn ra chính là nam hài, rất nhiều bà tử đến xem rồi vỗ ngực nói nhất định là nam hài. Hai lão nhân Lý gia mừng rỡ đi đường cứ như cưỡi gió, ngược lại tới ngày sinh sản lại bỗng nhiên im lặng, ta còn đang kỳ quái nhà họ đây là làm sao vậy, không nghĩ tới là đã sinh, cái thai này không phải là nữ hài cũng không phải là nam hài, mà lại là một song nhi.” Lý chính bùm bùm chát chát đem mọi thứ mình biết nhất nhất nói ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 295: Tôi sẽ làm chỗ dựa cho em (2)

Bộ khoái xác định mục tiêu, cũng không có ngồi nghe hắn nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp đi tìm hộ Lý gia này. Hai bộ khoái này là người mới, vừa mới nhận chức, đối với loại chuyện này không quen nhìn, chỉ nghe thôi đã nghẹn một bụng hỏa khí, tính toán muốn cho gia đình nhà này một giáo huấn khó quên.
Cách gõ cửa này không bằng nói là phá cửa, cửa gỗ nhà nông suýt chút nữa bị đạp nát.

Một hồi lâu sau mới truyền đến âm thanh suy yếu của một phụ nhân trong phòng:”Ai nha?”

Hai bộ khoái cũng không đáp, chỉ đem âm thanh gõ cửa phóng đại hơn nữa.

Thực mau liền nghe được âm thanh hùng hổ của lão phụ nhân:”Đây là ai a, muốn tìm đường chết hả, đập cửa vang như vậy. Ngươi cái đồ phụ nhân lười biếng này còn không nhanh lên, chậm rì rì như vậy làm gì, ngay cả một tiểu tử cũng không sinh ra được, còn ở cữ làm cái gì, lãng phí thức ăn.”

Phụ nhân vành mắt rưng rưng, chịu đựng đau đớn dịch từng bước một đi tới cổng, đêm qua nàng vừa mới sinh xong, hôm nay đã bị bà bà sai khiến đi xuống khỏi giường để làm việc, cả người không có sức lực, co rút một hồi, mới đi ra tới cửa.
Vừa thấy người bên ngoài mặc trang phục bộ khoái, khi đi theo còn có một đại hán thoạt nhìn thật bưu hãn, trong nhất thời phụ nhân không nói được lời nào, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Trong phòng, lão phụ nhân còn đang mắng một cách ác liệt:”Ai a, sao còn không có âm thanh, đại nương tử, ngươi đi ra ngoài nhìn xem, nhìn xem con gà mái không thể đẻ trứng kia có phải hay không chết ở bên ngoài.”

“Nữ nhân nhà ai mà không sinh hài tử, ta cũng đã sinh ba đứa, nào có làm ra vẻ như vậy.” Bất quá, dù có oán hận nhưng vẫn bước chân ra ngoài phòng, khi đường nhìn thẳng tắp tới hai bộ khoái đứng đó, phụ nhân tuy có chút sợ hãi, nhưng vẫn có thể đứng vững. Mà sau khi ánh mắt ả chuyển tới Hùng Tráng Sơn đứng sau bộ khoái, liền trắng mặt ngã ngồi trên mặt đất.

“Lý nhị tẩu.” Hùng Tráng Sơn nhìn chằm chằm người nữ nhân này, nhận ra ả là người nhà của nương tử Thái Học giới thiệu tới làm thủ công, tuy người này có tới nhà mấy lần, nhưng phu lang không vừa ý người này.
Một bộ khoái nói:”Hùng nhị lang, ngươi nhận thức người này.”

“Nhận thức, đã từng làm công ở nhà ta.” Đôi mắt Hùng Tráng Sơn ngày càng âm lãnh, đã nhận thức nhau, vậy thuyết minh đây quả là mưu đồ đã được suy tính tốt.

Bộ khoái cũng nghĩ tới nguyên nhân đó, ngay sau đó đôi mắt càng lạnh, có thể hoàn toàn xác định, cũng không bận tâm cái gì, trực tiếp xông vào.

Lão phụ nhân thấy hai bộ xới tới trong lòng lộp bộp một tiếng, có loại dự cảm bất hảo, liền dự đoán có phải hay không liên quan đến song nhi bị vứt bỏ kia mang đến phiền phức. Nhưng nghĩ tới song nhi trong thôn đẻ ra không được nuôi nấng bị nhấn chìm rất nhiều, nhà bà không phải đầu tiên, những bộ khoái đó đều mặc kệ, chắc sẽ không quản đến trên đầu bà.

Bộ khoái ở trấn Ngọc Lâm rất có thân phận, tự nhiên không tới phiên phụ nhân nói chuyện, mặc kệ bà ở nhà đanh đá như thế nào, rốt cuộc vẫn là xã hội nam tôn nữ ti.
Trương lão ông âm thanh run run nói:”Không biết hai vị đại nhân đến đây là có chuyện gì?”

Bộ khoái lạnh lùng nói:”Hai nữ nhân bên ngoài có một người là con dâu ngươi đi, nghe người trong thôn nói, con dâu ngươi đã tới ngày sinh con, xem bụng nàng đã xẹp xuống như vậy, hẳn là sinh xong rồi, vậy hài tử đâu, ôm ra đây cho chúng ta nhìn xem.”

Mặt Trương lão ông tức khắc như giấy vàng, sợ tới mức toàn thân run rẩy, lão sợ hãi mà liếc bạn già một cái, thấy bạn già đồng dạng đang sợ hãi run lẩy bẩy, căn bản không có tâm tình an ủi lão, lão lại quay đầu nhìn về phía nhi tử. Nhi tử trung thực kia, lá gan so với mẹ già còn nhỏ hơn, đang sợ hãi mà run rẩy.

Không có biện pháp, Trương lão ông chỉ có thể căng gia đầu nói:”Hài tử vốn dĩ sinh ra đã yếu ớt, chết non, bị ta ném ra sau núi.”
Bộ khoái âm dương quái khí nói:”Là sau núi hay ở trước cửa nhà người khác?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1296: Nạp Mạng

Trương lão ông dứt khoát đánh gãy:”Đúng vậy, là ném tới sau núi.”

Một bộ khoái khác nhìn người một nhà này vẫn không biết hối cải, quả quyết quát:”Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nay cho mỗi người các ngươi một trận đòn, xem các ngươi có chịu nói thật.”

Dứt lời, không cho họ có cơ hội phân trần, liền túm lấy Trương nhi tử liền đánh, Trương gia chỉ có một nhi tử là gã, còn chưa có tôn tử, yêu thương tới tận tâm can. Trương lão ông lập tức chạy tới, ôm lấy đùi bộ khoái kia, khóc lóc hô to:”Không cần đánh nhi tử ta, ta còn chưa có tôn tử đâu, đây chính là mệnh căn của Trương lão ta. Còn không phải chỉ là một cái song nhi sao, ta lại không dìm chết nó, chỉ là đem tới cổng lớn của một nhà khác mà vứt, không nói hiện tại nó đang ở trong chăn êm đệm ấm, trong căn phòng ấm ngủ hô hô, sinh hoạt vui vẻ hưởng phúc đâu. Làm sao một song nhi được hưởng phúc lại đến đánh nhi tử ta?”
“Đây là thừa nhận.”

Trương lão ông đến chết không chịu hối cải nói:”Ta còn chưa có dìm chết nó, còn lưu cho nó chút khí, có cái gì mà không dám thừa nhận, nó còn phải cảm tạ ta đã tìm cho nó một nhà trong sạch.”

“Nông phụ hương dã, nông cạn vô tri. Ta nói cho các ngươi biết, vô luận là dìm chết trẻ con hay là vứt bỏ trẻ con đều là phạm tội lớn, nhẹ là đánh trượng, nặng thì phải vào lao tù.”

Lão phụ nhân bị tin này dọa cho sợ ngây người:”Sao lại bắt vào đại lao, đây là nhi tử do nhà ta sinh ra, dù có dìm chết thì cũng những người khác có quan hệ gì?”

“Vô tri ngu xuẩn.” Bộ khoái cũng không tiếp tục giàng đạo lý với người vô tri, vì có giảng nữa, giảng mãi cũng sẽ không câu thông được, hắn kéo người ra ngoài cửa lớn, không màng tới lão thái thái giãy giụa hét chói tai, kéo tới trung tâm của thôn.
Thôn vốn không lớn, lại không giống Hạnh Hoa thôn có sinh ý để làm, hiện tại mọi người đều nhàn tản ở nhà, nghe thấy động tĩnh liền chạy hết ra xem náo nhiệt.

Bộ khoái chính là muốn gϊếŧ gà dọa khỉ, thông não những thôn dân vô tri một bài học khắc sâu, làm cho bọn họ biết, gϊếŧ hài tử mới sinh hay là vứt bỏ, đều sẽ phạm pháp.

“Các ngươi đều nghe đây, lão phụ nhân này nhân lúc nửa đêm đem đứa nhỏ mới sinh vứt ở trước cổng nhà người khác, ném liền ném, liền không quan tâm sống chết của đứa bé, không nghĩ tới đứa bé nếu như không được phát hiện sẽ bị lạnh chết, điều đó phạm vào pháp luật Dục triều. Nếu hài tử không chết kẻ ruồng bỏ sẽ bị phạt 20 đại bản, tòng phạm sẽ bị phạt 10 đại bản, còn chủ mưu sẽ bị đi tù một năm, không được chuộc người.”
“Cái gì?” Những người vây xem tức khắc sôi nổi cả lên, thời đại này sinh hài tử, vừa thấy là cô nương hay song nhi liền sẽ dìm chết, trong thôn cũng không ít nhà làm vậy. Bọn họ không phải không biết phạm pháp, chỉ là việc này quan phủ vẫn luôn nhắm mắt cho qua, đang êm đang đẹp sao đột nhiên lại lôi ra điều tra.

Bỗng nhiên ánh mắt rơi xuống người ngoài thôn vẫn luôn đi theo đằng sau bộ khoái, người này một thân sát khí, chẳng lẽ Trương gia tử đem hài tử ném trước cổng nhà này, sau đó bị y báo quan.

Tức khắc có thôn gia đấm ngực dậm chân, Trương gia này có phải là ngốc hay không, vừa thấy liền biết hán tử bưu hãn này không dễ chọc, không vòng qua mà đi, lại còn hướng y sáp tới, có phải điên hết rồi hay không.

Hùng Tráng Sơn không để ý tới các ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đó, mặt vô biểu tình đứng ở nơi đó, lạnh nhạt mà nhìn hết thảy.
Bộ khoái manh theo bản tử tùy thân, chính là vì muốn đứng trước mặt mọi người đánh người, muốn cho các thôn dân này một bài học, khiến cho bọn họ về sau sẽ không dám quá phận.

“Đánh!”

Hai bộ khoái giơ nên bản tử, không chút lưu tình nào mà đánh xuống người hai lão nhân, vừa mới nãy bà mới nhận mình là chủ mưu, việc này nhi tử bà hoàn toàn không biết, bọn họ há có thể không thành toàn cho bà ta.

Hai cái bản tử rơi xuống, hai lão nhân không chịu được chu lên:”Đừng đánh, đừng đánh ta, việc này không phải là chủ ý của ta, đều là chủ ý của đại nương tửkia?”

Bộ khoái dừng gậy lại:”Đại nương tử?”

“Là nàng!” Lão phụ nhân duỗi tay chỉ hướng nữ nhân đanh chuẩn bị trốn đi:”Đều là nàng ra chủ ý cho ta. Nàng nói thôn Hạnh Hoa có một hộ Hùng gia rất có tiền, tâm địa thiện lương, cấp các lão nhân góa bụi trong thôn bàn kháng, lại cấp việc làm cho các lão nhân, nếu đem hài tử vứt trước cửa nhà họ, họ nhất định sẽ nuôi dưỡng. Chờ tới khi hài tử lớn lên, chúng ta lại đi qua nhận thân, hài tử nhất định sẽ nhận chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể đi theo hài tử ăn ngon uống say, mỗi ngày đều có thể ăn thịt. Hết thảy những việc này đều là chủ ý của nàng đưa cho ta, hài tử cũng là do nàng ném tới cửa Hùng gia.”
Lý nhị tẩu hoàn toàn không dự đoán được mẹ ả thế nhưng sẽ ngay tại lúc này sẽ quay lại cắn mình, trong lúc nhất thời ngốc lăng, sau khi phản ứng lại, mắt cắt không còn chút máu. Nhưng ả đồng dạng cũng không phải là dạng vừa, lập tức mỉa mai đáp lại:”Nếu chiếu theo lời ngươi, hài tử đã bị ném vào trong nước dìm chết, ta có lòng luyến tiếc, mới ném tới trước cửa Hùng gia.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lý nhị tẩu tựa hồ bị mẹ mình kíƈɦ ŧɦíƈɦ, quay đầu liền chỉ vào những người khác của Trương gia:”Bọn họ, còn có cả bọn họ, tất cả đều biết, nếu không một hài tử vừa mới sinh ra, ta làm sao có thể ôm đi, còn không phải do bọn họ đồng ý.”

Trương lão ông thấy ả dám cắn lại mình, dùng một ánh mắt như nhìn người điên trừng ả:”Đó là đệ đệ ngươi, cũng chính là mệnh căn duy nhất của Trương gia, ngươi cũng dám…. “
“Có cái gì không dám, ta là nữ nhi a, ta cũng đã xuất giá, việc này vốn dĩ cùng ta không có quan hệ, còn không phải vì ngươi cùng đệ đệ, vì Trương gia chúng ta, kết quả các ngươi thế nhưng đem hết tội lỗi đổ lên đầu ta, bọn họ đều nói việc này có thể dẫn tới ngồi đại lao a.”

“Ta là mẹ ngươi, ta sinh ra ngươi, ngươi nên thay ta vào đại lao.”

“Dựa vào cái gì, trong nhà sống tốt cũng không đến lượt ta, ta đây ăn khổ nhiều nhất, nhưng chuyện tốt đều không đến lượt ta, dựa vào cái gì ta đã xuất giá, cũng không còn là người nhà các ngươi, vẫn phải thay các ngươi gánh vác sai lầm.”

Thôn dân đang đứng xem nhất thời choáng váng, này quả nhiên là câu chuyện cẩu huyết, chó cắn chó a.

Cuối cùng bộ khoái quát hai nữ nhân  miệng, mỗi người đánh hai mươi gậy, xét thấy Lý nhị tẩu là người đi ném hài tử, chủ ý cũng là ả ra, mượn xe lừa trong thôn trực tiếp kéo ả về nha môn. Những người còn lại của Trương gia, cũng không tốt hơn là bao, mỗi người đánh mười gậy, nhưng không bắt vào đại lao. Đây là niệm tình hai lão nhân tuổi tác đã lớn, trong nhà còn có hai tiểu hài tử cần phải chiếu cố.
Cùng ngày việc này được truyền đến tai nhà chồng Lý nhị tẩu, người nhà chồng vừa ra khỏi cổng liền bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận nhà họ cưới được một tức phụ ác độc. Thôn dân nghị luận quá khó nghe, mặt mũi Lý gia mất hết, những điều này Lý gia còn có thể chịu đựng, nhưng chịu đựng không nổi là, nữ nhi đã gả tới Hạnh Hoa thôn truyền lời về, nói Hùng gia không thuê nhà họ làm việc nữa, bởi vì Lý nhị tẩu tính kế nhà Hùng gia, Hùng gia nổi giận.

Lý gia mới kiếm tiền được mấy ngày, không dễ dàng đáp được lên con đường tài lộ của Hùng gia, ngày lành còn chưa có bắt đầu đã bị Lý nhị tẩu phá nát, Lý gia như thế nào có thể vui vẻ.

“Ngươi nói nàng đã là một nữ tử đã gả đi, một hai sao cứ phải tự tìm đường chết nhúng tay vào chuyện nhà mẹ đẻ, này cùng nàng có quan hệ gì?”
Lý ông đối với ả vốn là chán ghét, nề hà nhi tử vẫn luôn thích ả nên mới chịu đựng, hiện tại xảy ra chuyện này, khiến Lý gia bị liên lụy, bị người trong thôn thọc gậy bánh xe, cũng không màng nhi tử phản đối, liền tự làm chủ hưu ả. (Ly hôn)

Lý nhị tẩu ở trong tù còn không có tốt, không chờ được người nhà đến thăm, lại chờ được một bức hưu thư, nhất thời hai mắt trắng dã, ngất đi.

_____

14:36″

6/12/21

💌Cảm ơn: GauBacCut

💌Cảm ơn:pehai12345

💌cảm ơn:kazamasu

💌cảm ơn: Perenial

           Đã vote ủng hộ

Hình như đứa nhỏ song nhi này được tác giả viết riêng một cháp ở phần ngoại truyện thì phải.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.