Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 70: 70: Chương 71



Lý Tứ cùng Uyển tình đang ngủ trong tiểu lâu bị tiếng ồn đánh thức, sau khi tỉnh lại liền nghe thấy toàn bộ thương nhân trụ ở tiểu lâu đang bàn luận cái gì mà mỳ ăn liền.
Lý Tứ phải đi hỏi một người thương nhân mới biết, mỳ ăn liền này là mỹ thực mới ra lò của Hùng gia.

Nghe nói ăn cực kỳ ngon, hơn nữa còn có thể ăn bằng nhiều cách, có thể ăn sống, nấu canh hoặc dùng nước nóng để trần.

Tóm lại, vô luận là ăn theo cách nào, đều thơm ngon không thể nói, nhìn bộ dạng của các thương nhân kia giống như nước miếng sắp chảy ra tới nơi.
Những thương nhân này như thế nào cũng đã từng vào Nam ra Bắc, đồ ăn ngon cũng đã ăn qua không ít, mỳ ăn liền này không biết mỹ vị tới cỡ nào mà có thể khiến họ lộ ra bộ dạng say mê như thế này.

Nói đến món ăn đang nổi ở Hùng gia là Du Trà Diện hắn cũng chưa có phúc được dùng qua, nghe nói thứ đó cũng thập phần mỹ vị.
“Uyển Tình, ngươi đi gọi bọn nhỏ, chúng ta đi qua chỗ Hùng gia bên kia, bây giờ Hùng gia ra mắt món ăn mới, tiếng tăm tốt như vậy, nhất định cần người làm giúp, chúng ta vừa vặn có thể giúp được vài việc vặt.”
Uyển Tình đáng thức hai đứa trẻ, dù sao cũng chỉ là hài tử, đi đường xa khi tới nơi được nghỉ ngơi đầy đủ thì cơn mệt mỏi liền ập đến, còn muốn nghỉ ngơi thêm chút, nhưng khi nương giải thích, đều hiểu đây là một cơ hội, có thể ở trước mặt Hùng gia xoát độ hảo cảm, để Hùng gia biết người Lý gia không phải là kẻ lười biếng.
Thời điểm hai đứa nhỏ buồn ngủ mông lung đang muốn bước ra khỏi cửa, Lý đại nương tử giống như nghĩ đến cái gì, giật mình một cái, đem tam muội sắp bước ra khỏi cửa lôi trở lại.
Uyển Tình kì quái hỏi: “Làm sao vậy, đại nương tử?”
Lý đại nương tử lắc đầu không nói lời nào, chỉ lôi kéo Tam muội trở về phòng, khi bước ra lần nữa, trên gương mặt của cả hai lít nha lít nhít những nốt lấm tấm trên hai bên má, cảm giác rất khó coi.
Uyển Tình đối với hành động này không tiếng động mà thở dài, nàng biết đây là bóng ma mà tên phú thương kai để lại trên đường chạy nạn.

Nàng muốn nói bọn họ đã tới nơi, không cần cẩn thận từng ly từng tí như vậy.
Nhưng sau đó lại nghĩ đến hai tiểu cô nương hiện nay tuy ăn không ít khổ do chạy nạn, nhưng dù sao tuổi cũng đang độ trưởng thành, hiện giờ lại đang ở nơi đất khách quê người, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Huống chi, bọn họ cũng không hiểu rõ nhân phẩm của người Hùng gia, Hùng gia tuy rằng có song nhi, nhưng dù sao vẫn là nam nhân.

Mà ở nông thôn, các hán tử không cưới nổi nương tử mới chấp nhận cưới một song nhi, chuyện sinh con nối dõi của song nhi rất gian nan, có thể sinh dục được hay không còn khó nói.

Huống hồ, coi như người Hùng gia không có tâm tư gì, cũng khó bảo toàn mấy người chạy thương không sinh ra ý xấu, đại nương tử làm ra hành động này cũng không sai lầm.
Kỳ thực, Uyển Tình cũng không nghĩ rằng bọn suy nghĩ nhiều, dù sao dọc đường này, các nàng cũng đã biết qua tình người nóng lạnh, khó tránh khỏi có chút phòng bị, cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Khi đi ra gặp Lý Tứ, Lý Tứ nhìn thấy bộ dạng của hai đứa bé cũng không nhiều lời.
Bọn họ vừa ra tới cửa của tiểu lâu, liền gặp được cha con nhà Yale tiến vào, đây là lần đầu tiên họ gặp lại sau khi tới Hùng gia.
Yale hưng phấn mà chạy tới lôi kéo cánh tay Tam nương tử: “Ta biết ngay ngươi sẽ không có việc gì.”
Tam nương tử còn nhớ rõ nam hài này, biết là hắn trợ giúp bọn họ, cho nên không có gạt tay Yale ra, chỉ là thẹn thùng cười cười.
Hán tử cũng đồng dạng nhiệt tình mà vỗ bả vai Lý Tứ: “Không nghĩ tới người mà các ngươi cần tìm lại thực sự là Hùng Tráng Sơn, ở thôn Hạnh Hoa này Hùng Tráng Sơn đại danh vang xa, các ngươi bây có thể coi là khổ tận cam lai a”
Lý Tứ phi thừ cảm tạ hán tử, nếu không phải nhờ có hắn chuyển lời, e rằng bọn họ hiện tại vẫn phải chen lấn trong đám lưu dân ăn cỏ gặm vỏ cây.
“Việc này vẫn nên cảm tạ ngươi mới mới phải.”
Hán tử cười haha “Không đáng gì, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, nói đến cùng vẫn là ta phải cảm tạ ngươi, nếu không phải có ngươi, không biết Yale sẽ ra sao.”
Lý Tứ liền cười nói: “Nói như vậy, chúng ta đều phải cảm tạ bản thân mình vì đã làm người tốt, mọi chuyện mới có thể trôi chảy như vậy.”
“Đúng vậy.” Hán tử sang sảng mà cười nói, bỗng nhiên hắn như nghĩ đến cái gì, đem Lý Tứ kéo vào trong góc: “Đúng rồi, ngươi có thể hay không giúp ta nói với Hùng gia giúp ta một cái ân tình, ta nơi này tiền tài chỉ có chút ít, có thể hay không lấy vật đổi vật.”
“Này…” Lý Tứ có chút khó xử nhưng nghĩ đến ân tình lại không thể không nhìn đến.
“Như vậy đi, để ta thử nói qua với Hùng lang quân, ngươi cũng biết ta hiện giò chỉ là người làm công ở Hùng gia, lời nói của ta có thể giúp được hay không còn phải xem ý tứ của gia chủ.”
Hán tử lại chẳng thèm để ý nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi mở miệng, Hùng gia nhất định sẽ đồng ý.”
Lý Tứ đưa gia đình đến thính đường, liền thấy các thương nhân đã tản đi không ít, nhưng ở trên án kỷ lại chất đống rất nhiều đơn đặt hàng.
Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn cũng ở dưới lầu, thấy bọn họ tới liền cười nói: “Nghỉ ngơi thế nào, đói bụng đi, chốc lát xong việc, ta bảo Vu Thành nấu đồ ăn cho các ngươi.”
Lý Tứ cùng Uyển Tình cũng không đem mình trở thàng khách nhân vội nói: “Không đói bụng, ăn xong liền ngủ nên không tiêu hao sức lực gì.

Nếu đói bụng, chính chúng ta tùy tiện làm chút đồ ăn là được, không cần làm phiền đến Vu Thành và Vu Phong, hai người bọn họ bận đến chân không chạm đất.”

Dù sao bọn họ là muốn đến nhà mình làm công, Đường Thọ cũng không nói những lời khách sáo dối trá, gật đầu nói: “Vậy được, nếu các ngươi đói bụng thì tự mình đi làm chút gì đó để ăn, trong phòng bếp có lương thực, còn muốn những thứ khác thì có thể xuống hầm lấy.”
“Được.” Lý Tứ đáp lời, ở một bên hán tử lại gấp không chờ được, ho khan hai tiếng, Lý Tứ ngượng ngùng nói: “Hùng phu lang, là như thế này.

Hán tử thảo nguyên này tiền bạc có chút không đủ dùng nhưng trong tay lại có chút đồ mang đến từ bên thảo nguyên, ngươi xem có thể hay không…”
Lý Tứ rất là ngượng ngùng, hắn vừa tới nơi này đã thỉnh cầu nhiều như vậy, không biết Đường Thọ sẽ nghĩ như thế nào về mình, nhưng ân tình trước mắt không thể không báo.
Đường thọ cũng biết trong tay thương nhân ngoại lai có rất nhiều thứ tốt, dùng vật đổi vật cũng không thiệt thòi, cậu cũng đã từng đổi qua với vài thương nhân ngưởi Ba Tư, liền gật đầu nói: “Đổi đồ cũng được, ngươi dẫn ta đi qua nhìn, nếu có thứ ta muốn, sẽ đổi với ngươi.”
“Ngươi yên tâm đi, đồ ta mang đến đều là đồ tốt.”
Người trên thảo nguyên dư thừa trâu bò bởi vậy lông nhung không ít, hắn dọc theo đường đi, bán ra rất nhiều thảm da, lông hươu, cùng một ít rượu sữa ngựa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 162

Hiện tại, rượu sữa ngựa còn lại mấy vò, thảm lông (tấm da lông được lột nguyên vẹn rồi đem đi thuộc cho da không bị hỏng) hươu và da trâu đã qua xử lý.
Đường Thọ nhìn một chút rồi lấy hết, chủ yếu là những tấm thảm lông này đều là đồ tốt, cậu rất thích mua tại trấn Ngọc Lâm giá cả khẳng định có chút quý.
Đường Thọ không ép gái, giá cả công chính, hán tử đổi được rất nhiều mỳ ăn liền cùng Du Trà Diện, hắn cao hứng nói: “Hùng phu lang, nếu ngươi còn muốn những thứ này, lần sau ta tới đây sẽ mang nhiều một chút.”
Đường Thọ nghĩ tới rất nhiều mỹ thực ở đời sau chưa có được dung nhập vào Dục Triều, tuy rằng hiện nay mậu dịch ở Dục Triều khá cường thịnh, nhưng có vài thứ vẫn chưa xuất hiện, mà nếu có người tận lực tìm kiếm, khó nói được sẽ tiến vào lịch sử trước thời gian.
Không nói tới ngô, khoai lang, khoai tây cho sản lượng cao, có thể cứu đuọc rất nhiều mạng người, chiếu theo tâm tư của cậu, có những thứ đó, cậu có thể làm ra cho nhị lang rất nhiều mỹ thực ngon mà y chưa từng được ăn qua.

Loại chuyện tình cảm này, chính là mình đã được ăn qua mỹ thực, liền rất để tâm đến những thứ mà người trong lòng của mình chưa được ăn qua.
Trong lòng vừa nghĩ đến Hùng Tráng Sơn, Đường Thọ nhịn không được liền quay đầu lại nhìn đối diện với ánh mắt của Hùng Tráng Sơn, cậu phát hiện ở trong mắt y chỉ có cậu, không lúc nào là không dừng lại ở trên người cậu, những khi cậu không ở cùng, y sẽ chỉ cặm cụi làm việc mà không để ý đến ai.

Nghĩ như vậy, trong lòng Đường Thọ như có dòng nước ngọt chảy qua, ngọt ngào ấm áp.
“Nếu như ngươi có thể mang đến cho Dục Triều chút lương thực đặc sản ở chỗ ngươi, ta đều thu, ngươi yên tâm, giá cả tuyệt đối không thấp.”
Hán tử lo lắng hỏi: “Lương thực Dục Triều không có?”
“Đúng.

Có một loại gọi là bắp hoặc ngô, hay ở bên ngoài gọi là gì đó, tóm lại là thân cao, khi ra bắp dài cỡ hơn gang tay, lột ra bên trong là từng hạt từng hạt xếp gọn gàng ngay ngắn.

Còn có khoai lang…” Nhìn biểu tình càng nghe càng mờ mịt của hán tử liền biết hắn chưa từng gặp qua.

Đường Thọ liền nghĩ đến thì là, đây chính là mỹ thực, muốn nướng BBQ tất nhiên không thể thiếu gia vị.

Cậu nhớ rõ thì là là gia vị du nhập vào Hoa Hạ sớm nhất, thứ này có khả năng lớn là sẽ tìm được.
“Ngươi có biết một loại hương liệu được gọi là thì là, khi ngửi có một cỗ mùi vị đặc thù.

Tóm lại mặc kệ là cái gì, chỉ cần ngươi có thể mang tới đây, dù là muốn đổi bằng bạc hay là muốn đổi vật với ta, ta đây đều sẽ không bạc đãi ngươi.”
Hán tử đã sớm thả hồn theo gió, trước đây sao hắn lại không nghĩ ra ý này, hiện giờ xem ra nếu có thể ngàn dặm xa xôi mang chút lương thực mà Dục Triều không có, có vẻ cũng có thể kiếm tiền.
Tiễn hán tử rời đi, Lý Tứ cùng Uyển Tình đều lưu lại hỗ trợ, nhưng lại bị Đường Thọ đuổi về nghỉ ngơi.
Bọn họ đi hết rồi, Hùng Tráng Sơn cũng muốn đi theo ra ngoài làm việc, tuy rằng trong nhà có hai người Vu Thành cùng Vu Phong hỗ trợ, nhưng vẫn phải ra sức không ít.

Bản thân Hùng Tráng Sơn lại là người cần mẫn không chịu ngồi yên, luôn bận chân bận tay không nghĩ tới vừa xoay người lại bị Đường Thọ kéo lấy quần áo.
Đường Thọ đảo mắt, giống như một con hồ ly mà chớp chớp mắt: “Nhị lang, ngươi cứ như vậy mà rời đi?”
Hùng Tráng Sơn không lên tiếng, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn phu lang của mình.

Từ sau sự kiện phu lang bỏ đi, tuy rằng không nói rõ, nhưng thái độ của phu lang đối với y dường như thay đổi rất lớn, như là một con tiểu yêu tinh đi quyến rũ người, nhưung y cũng không phản cảm loại thay đổi này, tương phản trong lòng còn có chút thích thú.
Đường Thọ giống như một con mèo tạc mao, meo meo mà kêu lên: “Ngươi làm gì đó, ta chỉ cần cái hôn khi ra khỏi cửa, chứu không đánh pháo trước khi đi…”
Hùng Tráng Sơn nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Muối ăn ở Dục Triều bị quan phủ khống chế nghiêm ngặt, cấm buôn bán muối tư nhân, một khi xét xử là một tội nặng, thậm chí còn liên lụy đến cả gia tộc.

Cho nên trong gia vị của mỳ ăn liền không có khả năng có thêm một túi muối kèm theo như ở đời sau, để tránh chọc phải hiềm nghi buôn bán tàng trữ muối.

Lấy kinh tế Hùng gia hiện giờ hoàn toàn không cần thiết phải mạo hiểm, cho nên bên trong túi mỳ cũng chỉ có ít rau dưa muối và miếng thịt khô thái nhỏ.
Trong gói gia vị có một túi nước sốt bò nấu bằng thịt bò và xương bò bỏ thêm chút muối cùng một ít mỡ (dầu).

Vì để không bị nhạt, cũng cho thêm ít muối ăn, tuy nói là nhiều hơn, nhưng bởi vì muối ăn ở Dục Triều quý, mọi người khi nấu ăn cũng đong đếm kĩ lưỡng, cho nên người Dục Triều khẩu vị cũng thanh đạm hơn đời sau rất nhiều.

Một cân mỳ tôm giá mười lăm văn cũng không tính làm quá mắc, kỳ thực phí tổn chân chính không tới từng đó, chủ yéu là tiền nhân công.
Mỳ ăn liền sở dĩ gọi là mỳ ăn liền chính là bởi vì tiện, nhóm chạy thương mang theo nó chỉ cần thêm chút nước nóng là có thể có được một bát mỳ mỹ vị, vị của nó khác hoàn toàn so với Du Trà Diện.

Dù là đi đến nơi rừng không có lấy một bóng người, chỉ cần có nguồn nước là có thể có được mọt chén để ăn.

Trên thực tế, không đến mức quá lợi hại như vậy, các thương nhân đều luyến tiếc để chính mình ăn, còn trông chờ vào mỳ ăn liền để kiếm một bút bạc.
Địa điểm tiêu thụ đầu tiên của mỳ ăn liền là trấn Ngọc Lâm, vừa mới đưa ra đã bị giới nhà giàu truy phủng.
Vương Hùng ở tại trấn Ngọc Lâm có thể được coi là phú thương bậc nhất, nhìn túi mỳ ăn liền trước mặt, sắc mặt rầu rĩ mang theo chút buồn bực khó nói nên lời.
Nương tử hắn ở bên cạnh thấy vậy thân thiết hỏi: “Lang quân đây là thế nào, thân thể không thoải mái, hay là mỳ ăn liền không hợp khẩu vị?”
Vương Hùng nhìn mỳ ăn liền sắc vị đầy đủ thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Mỹ vị cỡ này sao lại không hợp khẩu vị của ta, rõ ràng chính là quá hợp mới khiến nhân tâm nhộn nhạo như thế.”
“Này…!Đây là ý gì?”
“Nương tử a, đời này của vi phu hối hận duy nhất một chuyện đó là năm trước đi Đông Kinh chúc thọ dòng chính Vương gia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ta như thế nào cũng không nghĩ tới, đường đường là Vương gia ở Đông Kinh lại kiến thức hạn hẹp như vậy.

Muốn lấy phương pháp làm đồ của Hùng gia, người ta không đưa lại dùng đến thủ đoạn nham hiểm như vậy, cuối cùng lại bị Hùng gia vả mặt.

Kết quả hiện tại khen ngược, Hùng gia không muốn làm sinh ý với Vương gia, chúng ta chỉ là một nhánh nhỏ xa xôi của Vương gia, ngày thường bọn họ cũng không có chiếu cố tới, hiện tại lại bị dòng chính liên lụy.
Ngươi cũng biết mọi người đều có thể đến Hùng gia làm sinh ý, một tháng có thể kiếm được một bút bạc, nhà ta lại tổn thất rất nhiều.

Có một số nhà ngày trước không đáng nhắc đến trên mặt bàn, hiện tại mỗi tháng lợi nhuận cũng lớn hơn cửa hàng nhà chúng ta vài lần.

Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, chúng ta ở trấn Ngọc Lâm sợ cũng chỉ là một phú hộ bình thường, cứ tiếp tục như vậy liền xong.”
Vương nương tử xưa nay không để ý đến sinh ý trong nhà, chưa từng nghe qua chuyện này, tức khắc cũng hết khẩu vi: “Hùng gia kia hiện tại lại có năng lực như vậy?”
“Hầy, nay đã khác xưa, sớm biết có ngày hôm nay, ta tội gì bỏ gần tìm xa, đi lấy lòng cái dòng chính kia, cuối cùng một góc chỗ tốt còn chưa chạm tới được, lại bị liên lụy theo.”
Vương Hùng biết vậy chẳng làm, Vương gia Đông Kinh sinh hoạt cũng không quá tốt, Vương gia tộc làm giàu chủ yếu dựa vào nghề tơ lụa và giấy.

Hiện tại, nghề giấy đã bị Hoàng Đế lũng đoạn, giấy của Hoàng Đế làm ra có đắt có rẻ, khách nhân muốn loại nào có loại đó, huống chi lại có thêm loại giấy gọi là giấy vệ sinh, quả thực là triệt luôn đường sống của các loại giấy khác.

Hiện tại không quản khách nhân giàu hay nghèo đều bị Quan Gia đoạt đi.
Lợi nhuận từ kinh doanh giấy của Vương gia xuống dốc rất nhanh, dù chỉ bằng một nửa ngày xưa cũng không được.

Gia chủ Vương gia gấp đến độ trong miệng mọc mụn nhiệt, thuốc cũng uống không biết bao nhiêu thang, nhưng nửa điểm tác dụng cũng không thấy.

Nhưng cố tình các nhi tử của gã lại còn khiến gã không bớt lo, gần đây nhất đứa con thứ ba của gã coi trọng tiểu nương tử của nhà bán bánh bao.

Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì, mấu chốt là cô nương nhà người ta đã gả chồng, trong nhà cũng đã có hai đứa nhỏ.
“Ngươi không thể không tìm phiền phức tới cho ta được sao, trong nhà hiện tại đã loạn thành một đoàn, ngươi lại tìm thêm việc về cho ta.” Gia chủ Vương gia phẫn hận nói: “Ngươi trở về phòng hảo hảo nghĩ lại cho ta, gần đây không được ra ngoài nữa, có hiểu không?”
Vương tam lang ngoài mặt đáp ứng vâng vâng dạ dạ, nhưng vừa ly khai khỏi ánh mắt của phụ thân liền thay đổi bộ dạng.
Gã sai vặt đi theo bên người sợ hãi hỏi: “Tam lang quân, gia chủ không phải không cho người đi tìm tiểu nương tử kia sao, người không thể đi a.”
Vương tam lang không thèm để ý nói: “Chỉ là một tiểu nương tử bán bánh bao mà thôi, còn có thể nháo ra đại sự gì, hiện tại Vương gia có chút không yên, còn có thể ra mặt vì một cô nương bán bánh bao sao.”
Gã sai vặt không dám nói nữa, vẻ mặt đau khổ theo lang quân nhà mình đi ra quầy hàng của cô nương kia ở phía bắc.

Không thể không nói cô nương này lớn lên có vài phần xinh đẹp, tuy rằng xuất thân từ tiển dân phường nhỏ, nhưng lại có vài phần khí chất của tiểu thư lá ngọc cành vàng, khó trách Vương tam lang đến ăn bánh một lần liền nhớ mãi không quên.
Cô nương này này thường ngày chỉ ở trong nhà nấu cơm đợi phu quân về ăn, phần lớn không có ở quán.
Vương tam lang dẫn người dạo quanh một vòng quả nhiên liền thấy nam nhân kia đang ở trên sạp bán bánh bao, gã liền dẫn theo người hầu quẹo vào Cao gia, quen cửa quen nẻo mà đi vào.
“Ai?” Tiếng hỏi cẩn thận của tiểu nương tử vọng ra, vừa ra tới thấy là Vương tam lang.
Vương tam lang nhìn cái rổ chứa kim chỉ may vá trong tay tiểu nương tử, vội tiến liên một bước đoạt lấy.
“Nhị nương, ngươi sao có thể làm mấy công việc này, việc này là để người làm sao?” Trên mặt Vương tam lang lộ rõ vẻ mặt đau khổ, đau lòng nói: “Tên ngốc kia cứ bỏ mặc vậy sao?”
“Có gì mà luyến tiếc, nương tử nhà ai mà không làm chút việc vặt này phụ giúp thêm cho gia đình.” Nhị nương tử rũ mắt cúi đầu nhẹ nhàng gượng trả lời.

Không biết tại sao, lúc trước cũng không có cảm thấy công việc này cực khổ gì, hiện giờ lại bởi vì một câu nói của Vương tam lang, trong lòng có chút chua xót.
Vương tam lang này đã dây dưa với nàng được một thời gian, lúc đầu nàng vừa sợ vừa giận, cũng không dám nói với lang quân, sợ Cao Nhị cho rằng nàng không giữ đạo hạnh, câu dẫn lang quân nhà có tiền.
Nàng cho rằng chỉ cần chính mình không cho gã sắc mặt tốt, không để ý tới gã, Vương tam lang sẽ thấy không thú vị, biết khó mà lui.
Ai mà biết tên Vương tam lang này đánh mắng đều không lui, dù nàng có mắng, có chửi thế nào cũng chỉ cười haha, còn đưa cho nàng chút đồ ăn ngon.
Vương tam lang dám không chút kiêng nể gì mà gây rối với nàn như vậy cũng vì trong nhà nàng ngày thường cũng chỉ có mình nàng.

Nàng cùng Cao Nhị có hai nhi tử, đứa lớn mười một tuổi, đứa nhỏ chín tuổi đều đọc sách ở tư thục.

Cho nên chưa thấy qua Vương tam lang, cũng không biết mẫu thân mình đang bị quấy rối vô cớ.

Có đôi khi trở về thấy trong nhà có chút thức ăn, còn tưởng rằng cha nương mua, Cao Nhị cũng có hỏi qua, nhưng nàng đưa đẩy là hàng xóm cho, Cao Nhị liền tin.
Cao Nhị chưa từng nghĩ tới, một người hàng xóm không duyên không cớ như thế nào thường xuyên cho nhà hắn thức ăn, lại còn nghĩ rằng chính mình gặp được ngườu tốt thấy hắn đáng thương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 11: Sonnet 116

Dưới tình huống như vậy, thường xuyên qua lại, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng không còn đánh chửi người, tuy rằng trên mặt thái độ vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng đã ngấm ngầm đồng ý cho Vương tam lang đến nhà.
Vương tam lang dù sao cũng được sinh ra trong một gia tộc lớn, trong chuyên làm ăn có thể không đang nói tới, nhưng để ứng phó với một dân nữ bình thường thì dư sức.

Vừa thấy thái độ nàng buông lỏng, trong mắt Vương tam lang lóe lên vẻ đắc ý, động tác với Cao Nhị nương tử càng thêm thâm mật.
Gã vẫy vẫy tay, tên sai vặt kiền lấy một cái bao cỡ mười cân cất ở trong ngực, là Du Trà Diện đưa tới trước mặt Cao Nhị nương tử
Vương tam lang tiến thêm một bước, cầm lấy tay nàng, đau lòng vuốt ve: “Nhị nương, Cao Nhị không đau lòng ngươi bởi vì hắn bất lực còn ta thì không, nên ta luyến ngươi.

Ngươi xem, trong lòng ta đều là ngươi, đây là Du Trà Diện đang nổi ở Đông Kinh, một cân có giá bảy tám chục văn, nhà ngươi bên ngoài bày hàng, cũng không biết tới khi nào mới mua được.

Ta mới ăn qua thứ tốt này có một lần, liền nhớ tới ngươi, vừa nhớ tới ngươi chưa có ăn qua, mỹ vị này trong miệng cũng trở thành vô vị.

Ta luyến tiếc ngươi chưa từng ăn qua, trăm cay nghìn đắng nhờ người mua mang đến đây cho ngươi.

Nhị nương, phần tâm ý này của ta, tới hiện tại, ngươi còn không nhận ra sao?”
Nhị nương ngẩn đầu, hai mắt đều là nước, nữ nhân luôn bị những lời ngon tiếng ngọt của nam nhân làm cho cảm động.

Cao Nhị lại là khúc gỗ không hiểu phong tình, sinh hoạt cũng khổ sở đột nhiên xuất hiện một cao phú soái đối với nàng để bụng như vậy, Cao Nhị nương tử như thế nào lại không cảm động.
Vương tam lang thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền cúi đầu muốn hôn lên môi nàng.

Không biết Cao Nhị nương tử bị dọa sợ hay sao nhưng không tránh né, cứ như vậy để Vương tam lang hôn.
Vào đúng lúc này, Cao Nhị trở lại.

Bánh bao nhà hắn làm ra không tốt cũng không xấu, chỉ có thể sống tạm qua ngày, nhưng gần đây, cách vách làm ra một loại bánh bao mới, hương vị so với nhà hắn tốt hơn, bánh bao nhà hắn liền bị ế, có đôi khi một ngày không bán được mấy văn.

Nhìn nhà người ta buôn bán tấp nập, nhà mình lại vắng tanh, Cao Nhị cũng buồn bực, nhưng người ta kiếm tiền bằng bản lĩnh, hắn cũng không có cách nào.

Nhìn rồi nhìn, thật sự không chịu nổi nữa, liền về nhà ăn cơm, lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy nương tử mình cùng một hán tử khác đang…
Cao Nhị nào suy nghĩ được gì, theo bản năng xông đến đánh Vương tam lang một trận, Vương tam lang bị đánh trúng vài cái, trên trán rách da, tên sai vặt lúc này mưới cản được Cao Nhị lại.
Vương tam lang đã khi nào chịu qua uất ức như vậy, vuốt máu chảy trên trán, phẫn nộ tới cực hạn, cũng không cho Cao Nhị mặt mũi, nói thẳng: “Vừa đúng hôm nay ngươi đã trở lại, chúng ta liền ba mặt một lời mà nói, chính ngươi không có bản lĩnh, cũng đừng khiến nhị nương chịu khổ cùng ngươi.”
Cao Nhị mắng: “Hưu cái con mẹ ngươi.”
Vương tam lang tuy rằng là người có chút phong lưu, nhưung dù sao cũng xuất thân thế gia, giáo dục vẫn còn đó, nghe thấy Cao Nhị nói lời thô tục, tặc lưỡi khinh thường hắn thô bỉ, cũng không muốn cùng hắn dài dòng.
“Cao Nhị, ngươi chính mình vô năng, việc ngươi mắng chửi người khác càng chứng minh điều đó là đúng.

Không nói cái gì khác, chính là Du Trà Diện này, ngươi đã cho nương tử ngươi ăn qua sao, dù chỉ là một miếng.

Nhưng còn ta, vừa ra tay đã là mười cân, nói thật với ngươi, gạo và thức ăn dạo gần đây nhà các ngươi ăn là do ta mang đến.”
Cao Nhị nghe như vậy, chỉ hận không thể nôn ra chả lại cho gã.
“Thái độ này của ngươi là có ý gì, chính ngươi không đủ ăn chẳng lẽ còn muón liên lụy đến Nhị nương cùng ngươi chịu khổ.

Hiện tại rõ ràng Nhị nương có thể có cuộc sống tốt hơn, ngươi còn muốn liên lụy nàng, ngươi còn là một người nam nhân sao?”
Cao Nhị quay đầu nhìn Nhị nương, ép sát hỏi: “Nhị nương, ngươi nói cho ta biết, có phải hay không gã ép buộc ngươi?”
Nhị nương rớt nước mắt, nàng không muốn nói cũng không dám nói.
Vương tam lang không muốn kì kèo thêm nữa, lạnh lùng nói: “Nhị Nương, hiện tại đã đến lúc quyết định.

Người hãy ăn ngay nói thật, nếu như ngươi chọn ta, mấy ngày nữa ta sẽ dựa vào thế lực nhà ta, đem ngươi vào nhà, cho ngươi một danh phận, từ đây cơm ngon rượu say, sẽ không vì mấy văn tiền sinh nhai mà phát sầu.

Nếu ngươi lựa chọn hắn, chúng ta liền coi như không quen biết, ta cũng sẽ không tới cửa tìm ngươi nữa.

Chỉ là túi thức ăn này, ta cũng không có khả năng đem tặng ngươi nữa.

Nhị nương, ngươi lựa chọn đi.”
Nhị nương ngẩng đầu nhìn Cao Nhị, Cao Nhị vốn mặc quần áo ngắn vải thô, bởi vì trời nóng lại đem áo cởi ra buộc ngang bụng.

Trái lại, Vương tam lang quần áo hoa lệ chỉnh tề, phong lưu phóng khoáng, chỉ cần là người có mắt đều biết nên chọn ai.

(Mun said: Chị gì đó ơi, để e chọn chồng chị cho:))).
“Cao Nhị, ta…”
Cao Nhị tựa hồ nhìn ra cái gì, không đợi Nhị nương nói xong, liền đẩy tên sai vặt ra, tiếp tục hướng tới Vương tam lang đánh tới tấp.

Vương tam lang là con nhà gia thế chưa từng làm việc nặng, tay không thể với, vai không thể khiêng không đánh lại Cao Nhị, chỉ có thể chạy ra cửa.

Nhưng dù là vậy, gã cũng không hết kì vong, hô to: “Nhị nương, nếu hôm nay ngươi theo ta, ta nhất định sẽ hảo hảo đối tốt với ngươi, còn nếu không, chúng ta liền xong rồi, chính ngươi suy xét rõ ràng.”
Cao Nhị còn muốn đi ra đánh người, lại bị Nhị nương ngăn cản, Nhị nương đối vưới hắn lắc lắc đầu, mặt đầy nước mắt nói: “Không cần đánh.”
Tâm Cao Nhị đột nhiên trầm xuống: “Nhị nương, ngươi nói như vậy là có ý gì?”
Nhị nương khóc lóc nói: “Không phải hôm qua ngươi nói trong nhà không còn bạc sao, không nuôi nổi Đại lang đọc sách sao, thành tích Đại lang tốt như vậy, nếu thi khoa cử nhất định sẽ thành danh.

Ta hôm nay nếu đi theo gã, đổi được mấy lượng bạc, cho Đại lang đọc sách, cũng không uổng công chúng ta mẫu tử một hồi.”
(Mun: Làm chương này lại nhớ đến vua Cá Koi haha.

Cún: Đoạn này Cún thấy bà nhị nương này thật đáng ghét, tâm tư ko trong sạch còn tìm lý do biện minh cho hành vi của mình.)
Đã đến với Ổ nhỏ của Mun.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.