Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 104



Trầm Bình Nghiêm cũng bắt đầu nhón mũi chân, mong có thể nhìn thấy được.

Sau cùng Yến Thu Xuân tốn tiền thuê chủ tiệm, nương tử của ông còn một người trẻ tuổi khỏe mạnh cõng ba đứa nhỏ lên xem.

Tiểu thiếu niên mặt đỏ bừng, nhưng cũng không hé răng nói gì, chờ đến khi nhìn thấy được một màn diễn xiếc trong đám đông trước mặt, mấy đôi mắt đều sáng bừng lên như bóng đèn.

Vũ sư diễn xiếc nửa canh giờ.

Sau khi kết thúc, bọn họ lần lượt rời đi, cửa hàng cũng chính thức mở cửa.

Ba hài tử mới vừa được đặt xuống, Yến Thu Xuân đã nghe thấy bên kia truyền đến động tĩnh: “Cho ta hai cân!”

“Ta muốn ba cân!”

“Ta cũng muốn một cân!”

“Năm cân năm cân…”

Nương tử của chủ tiệm trông quán, nghe được âm thanh tặc lưỡi: “Sao lại không cần bạc như vậy?” “Như vậy không tốt sao?” Ông chủ cũng gật đầu theo, nhưng ngửi ngửi được mùi hương trong không khí, vẫn có chút hâm mộ: “Hay chúng ta cũng mua một chút đi, nhi tử đọc sách cũng cần bồi bổ, món này rẻ, hôm nay còn được giảm giá…”

Trước đó bọn họ nghe nói tiệm bên kia cho ăn thử miễn phí, cũng đi nếm thử, hương vị thật sự không tồi, không có chút vị nội tạng heo chút nào.

Yến Thu Xuân nghe, ở một bên khuyên nhủ: “Đúng vậy, hôm nay giảm giá, tiện nghi này không lấy thì còn muốn đợi bao giờ.”

Nàng ấy nhấp nhấp môi, tựa hồ có chút nghĩ ngợi, nhưng vẫn chậm chạp không nói chuyện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 51

Đến lúc chủ tiệm chuẩn bị từ bỏ, nàng ấy mới không tình nguyện gật đầu, nhưng cũng sảng khoái: “Mua đi, mua năm cân, để lại một ít đến tết ăn.”

“Được!” Chủ tiệm vui mừng ra mặt, trực tiếp đi xếp hàng: “Cho ta năm cân!”

Người tựa hồ càng ngày tới càng nhiều, người mua mang đi cũng không ít.

Bởi vì làm ăn được, cửa hàng còn có một người ra duy trì trật tự, đốc thúc mọi người xếp hàng.

Một người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đi đến nơi này thì hoảng sợ.

Hắn bị hương thơm lừng hấp dẫn nên mò tới đây, đúng lúc cũng muốn bán hàng, nên mới tới, ai biết nhiều người như vậy đâu, bên trong rốt cuộc bán thứ gì?

Người bán hàng rong giữ chặt một thanh niên: “Tiểu ca ca, nơi này đang bán cái gì? Sao lại đông đúc như vậy?”

Thanh niên cười nói: “Là lòng heo kho.” “Ngươi đừng lừa ta, lòng heo sao có thể thơm như vậy?” Người bán hàng rong không tin, cười nói: “Ta ăn nhiều lòng heo rồi, hương vị đó quả thật là …”

Thanh niên cũng tấm tắc hai tiếng: “Ông không tin thì thôi, dù sao thì người ta có bản lĩnh, làm rất ngon, còn không đắt, mười văn tiền một cân, hôm nay khai trương giảm giá hai thành! Không nói chuyện với ngươi nữa, ta cũng đến mua một chút, nếu không một lát về giá gốc thì chịu thiệt rồi…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 297

Nói xong cũng đi thẳng vào mua.

“Chủ tiệm, ta mua ba cân!!!”

Người bán hàng rong thấy thế, muốn đi nhưng lại luyến tiếc, thật sự là lòng heo sao? Có thể thơm như vậy sao?

Nếu một cân chỉ cần tám văn tiền, vậy hắn cũng đến mua một chút, bồi bổ cho nhi tử, ngày mùa đông lạnh lẽo, thật ra cũng không lỗ mấy, để đến tết cả nhà ăn cũng được.

Hắn chạy đến sạp tào phớ, chào hỏi bà chủ: “Bà chủ, giúp ta trông đồ một chút, cái này cho bà.”

“Được, đi đi, ta đảm bảo lúc về vẫn y nguyên.” Nàng ấy nhận đồ, thoải mái hào phóng nói.

Người bán hàng rong lập tức cười ha hả vọt vào đám người: “Cho ta một cân!”

Đông Đông biết đây là cửa hàng nhà mình, thấy tình huống như vậy, vui mừng đến mức che miệng cười trộm, còn trộm làm mặt quỷ với ca ca tỷ tỷ, chọc cho Uyển Nhi cười, Trầm Bình Nghiêm dù không cười, nhưng cũng sắp không nhịn được.

Mãi đến khi người bán hàng rong quay trở về, trong n.g.ự.c đeo một bao đồ ăn lớn, bà chủ tiệm nhìn bộ dáng này của hắn, cả kinh nói: “Ngươi mua bao nhiêu vậy?”

“Ba cân! Ai da, ta nếm rồi, ăn rất ngon! Nên mua nhiều chút!” Người bán hàng rong tươi cười nói, cứ như là chiếm được chút tiện nghi!

“Phụt!” Thẩm Bình Nghiêm bị chọc cười.

Đông Đông xòe ngón tay tính tính, hỏi: “A Xuân tỷ tỷ, đệ nghe nói lòng heo kho này bán đi cũng là bảy tám văn, chúng ta bán được nhiều như vậy, vậy chẳng phải là kiếm được rất nhiều tiền sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1136

“Đương nhiên rồi.” Yến Thu Xuân cười nói: “Mua một cân là tám văn, nhưng nếu mua mười cân thì sao? Mua một trăm cân thì sao? Mua nhiều, người bán sẽ giảm giá, đại bá mẫu của đệ nói giá bán ban đầu của bọn họ, kỳ thật chỉ cần năm sáu văn ~”

“Oa!” Đông Đông đầy mặt kinh ngạc, còn có thể như vậy? . T𝘳𝘶yện cop từ t𝘳ang # T𝘙𝖴M T𝘙𝖴𝐘ỆN﹒Vn #

Thẩm Bình Nghiêm vẻ mặt bừng tỉnh, hóa ra là như vậy!

Thời gian trôi qua.

Đám người chen chúc trước cửa hàng cũng chỉ còn lại rải rác vài người, đang oán giận không mua được. Đúng vậy, vì người mua quá nhiều, giá cả lại hợp lý, hơn nữa lại ngon, lo ngày mai quay về giá cũ, cả đám đều mua không ít, có thể làm ra được hương vị còn ngon hơn cả thịt, chắc chắn không phải gia đình bình thường, mua nhiều một chút để ăn tết là có lời lắm luôn rồi.

Một thiếu niên béo trắng vui tươi hớn hở theo chân bọn họ giải thích: “Hiện tại đã bán hết rồi, các ngươi đừng gấp, buổi chiều giờ Thân lại đến, lúc ấy lại có.”

“Muộn như vậy sao?” Có người bất mãn.

Thiếu niên vẫn cười tươi: “Đúng vậy, cái này muốn làm được ngon đương nhiên phải tốn thời gian, làm nhanh sao có thể ra hồn được?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.