Hơn nữa mỗi lần nàng ấy đi, cũng không phải tay không mà đến, không phải mang theo một đống trang sức, thì cũng là son phấn mới xuất hiện ở kinh đô, mấy lần sau nhìn ra nàng không thích son phấn, lại làm quần áo mới.
Cái này Yến Thu Xuân lại thích, vì thế quần áo của nàng, mắt thường có thể thấy được nhiều hơn, lúc mới đầu tới đây chỉ có tay không, ngoại trừ một chút gia vị không có gì khác, đến bây giờ, một cái tủ đều chứa đầy quần áo của nàng.
Mà trong lúc này, người Kiều gia bởi vì không nộp được tiền phạt, cả nhà họ Kiều, bao gồm cả người làm liên thủ bao che với Kiều gia vân vân, nên g.i.ế.c thì giết, nên lưu đày thì lưu đày, tam tộc cộng lại mấy trăm dân cư, xử lý trước tết, làm cho không khí kinh đô đều chấn động.
Tuy nhiên vừa vặn trong khoảng thời gian này, kinh đô tuyết rơi rất nhiều, ngẫu nhiên một trận tuyết lớn qua đi, căn bản không cách nào ra ngoài, bởi vậy Yến Thu Xuân cũng không ra cửa.
Nên cũng không cảm nhận được bóng dáng của sự việc này.
Ngược lại theo tết nguyên đán sắp tới, thời gian phảng phất trôi qua nhanh hơn rất nhiều, mỗi ngày đều ăn uống, Yến Thu Xuân phát hiện thịt trên người Tiêu Hoài Thanh vốn gầy đi cũng nhanh chóng tăng trở về.
Vào đêm giao thừa, tất cả mọi người đều giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo, dán câu đối đỏ, các loại môn thần* cũng đều dán lên.
*Môn thần: Môn Thần hay còn gọi là thần giữ cửa là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh… được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.
Đáng nói, câu đối ngoài cửa sẽ được người ngoài nhìn thấy là Trầm Bình Nghiêm viết, tiểu thiếu niên một thân ngạo cốt khi đứng ở trước bàn vung bút, bộ dáng kia quá đẹp!
Phảng phất hình bóng một tướng quân đi tới chiến trường thuộc về cậu bé, một cách thành thạo, chữ viết ra càng là đẹp nói không nên lời.
Yến Thu Xuân khen tiểu tử này hết lần này đến lần khác, thấy Đông Đông náo loạn cũng muốn viết, dưới sự dẫn dắt của cậu bé, Uyển Nhi cũng giơ tay lên.
Vì thế nội viện Tiêu gia, câu đối của Đông Đông và Uyển Nhi chiếm cứ giang sơn còn lại, bao gồm cả viện tử của Yến Thu Xuân, về phần vì sao của Trầm Bình Nghiêm treo ở ngoài, còn lại của hai đứa trẻ này lại treo ở trong, không cần nói cũng biết.
Dán câu đối, tết nguyên đán còn có hoạt động làm sủi cảo là không thể thiếu.
Bởi vì lần này năm mới, có Yến Thu Xuân, nàng được người Tiêu gia mãnh liệt yêu cầu cùng nhau ăn cơm tất niên và gác đêm, vì thế nàng cũng muốn cống hiến một chút, nên lôi kéo mọi người cùng nhau làm sủi cảo.
Ban đầu nàng đưa ra ý nghĩ này, còn tưởng rằng người Tiêu gia sẽ không vui, ai ngờ vừa mới đề xuất, đã lập tức nhận được sự đồng ý của người Tiêu gia, không đợi nàng phục hồi tinh thần, địa điểm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Hoàng ma ma tự mình đi mời tất cả chủ tử Tiêu gia tới đây.
Ngay trong sân Tiêu phu nhân, phòng khách đặt mấy cái bếp than, cửa sổ mở thông gió, nhiệt độ thích hợp, không cần mặc áo choàng, tất cả mọi người xắn tay áo lên, mỗi người đều làm nhiệm vụ của mình.
Hai cái bàn lắp ráp lại được rửa sạch sẽ, phía trên đặt bột mì, mì vắt, Tiêu Hoài Thanh đang nhào bột, Hứa ma ma và Thủy Mai hỗ trợ làm vỏ bánh, những người khác thì làm sủi cảo.
Yến Thu Xuân khéo léo, người khác chỉ biết làm một cái sủi cảo hình dạng cố định, chỉ có nàng, ngón tay mảnh khảnh vừa chuyển động, sủi cảo trong tay đã có thêm một hoa văn, lại xoay một vòng, lại xuất hiện một hoa văn mới, nhìn thấy vậy bọn trẻ đều rất ngạc nhiên.
Thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm mình, Yến Thu Xuân lấy ra từng viên trân châu rửa sạch trước mặt bọn họ, gói từng viên, vừa nói: “Ta đặt sáu viên trân châu trong sủi cảo, ai ăn được nhiều trân châu nhất, thì đó chính là tiểu phúc tinh năm nay!”
Trân châu này cũng là một phần quà Tiêu Hoài Thanh tặng cho nàng.
Đông Đông vỗ bụng: “Nhất định đệ sẽ làm tiểu phúc tinh!”
Đôi mắt Uyển Nhi cũng sáng lấp lánh: “Muội cũng có thể ăn được!”
Trầm Bình Nghiêm mặt không chút thay đổi, thoạt nhìn không có hứng thú gì, vì thế Yến Thu Xuân thừa dịp hai đứa nhỏ khác không chú ý, chỉ vào bông hoa nhỏ mà nàng nặn ra, cười tủm tỉm nói: “Phải nhớ kỹ cái này nha, đây là một cái mà ta vụng trộm nặn cho Bình Nghiêm.”
Trầm Bình Nghiêm mím môi cười, con ngươi xinh đẹp nổi lên ánh sáng vui sướng, nhưng người vẫn đoan chính, rụt rè lại lễ phép nói: “Cám ơn dì.”
Yến Thu Xuân thỏa mãn, đặt sủi cảo trở về.
Đông Đông và Uyển Nhi lại hứng thú: “Ta cũng muốn làm sủi cảo!”
“Được, đến đây đến đây.” Tiêu Hoài Viên vội vàng đưa đồ vật trên tay qua, bộ dáng như thể muốn tránh né. Đông Đông nâng bánh bao do nương cậu bé nặn ra, hiện tại đang gói là nhân thịt dê, nhân bánh đều tràn ra, cậu bé nhíu mày, ghét bỏ nói: “Nương, người đã gói hỏng rồi lại đưa cho con!”
Tiêu Hoài Viên chống lưng trừng cậu bé: “Làm sao nào? Không phải là hỏng một chút thôi sao, con nắn lại chút là được mà?”